Lý Nguyên Chu viết xong, nhất thời không muốn ngủ nên bày ra bảy quân cờ trêи bàn, ngón tay nhấn vào quân cờ Tần quốc, sau đó lại nhấn quân cờ Trần quốc, trong lòng yên lặng suy nghĩ liên hoàn kế về sau và hướng đi hai quốc gia này. Tần quốc luôn theo dõi Sở quốc, chuẩn bị tìm thời cơ phát động chiến tranh, mà Trần quốc, mấy tháng này luôn quấy rối biên cảnh Sở quốc. Liên hoàn kế này khiến Tần quốc sinh nghi Trần quốc, lúc này lại để quốc mật thám châm ngòi ly gián Trần quốc, làm mâu thuẫn giữa đại thần Trần quốc và sứ giả Tần quốc sâu hơn, hiềm khích hai nước nhất định sẽ leo thang. Hai nước có hiềm khích, Trần quốc sợ Tần quốc cử binh tiến đánh, nhất định sẽ đình chỉ quấy rối biên cảnh Sở quốc, sau đó rút binh về biên giới Tần quốc. Đến lúc đó, Sở quốc cùng Tề quốc thiết lập quan hệ ngoại giao, kết thành minh ước, phổ biến tân chính, tuyển chọn nhân tài... Lý Nguyên Chu nhấc quân cờ Sở quốc lên "Bộp" một tiếng phóng tới giữa, chiếm giữ vị trí bá chủ. Hắn đang muốn đi quân cờ tiếp theo thì liền nghe thấy ngoài điện có tiếng bước chân, Trần Trung chạy vào bẩm: "Hoàng thượng, Cẩm Tú điện có trộm, Ninh mỹ nhân bị dọa mà kinh sợ." Lý Nguyên Chu kinh ngạc, đặt quân cờ xuống, vội vàng ra ngoài điện, dẫn người đến Cẩm Tú điện. Ninh Đoan Trang dựa lưng trêи ghế lớn, nhìn Tô Bích Thu ở dưới đất. Tô Bích Thu bị trói tay chân, miệng bị nhét khăn, nói không ra lời, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Đoan Trang. Ninh Đoan Trang uống trà, nói với Cẩm nhi: "Đi ra ngoài điện xem hoàng thượng tới chưa?" Cẩm nhi còn chưa lên tiếng, đã có một tiểu cung nữ tiến vào nói: "Mỹ nhân, hoàng thượng tới!" "Tới thật nhanh!" Ninh Đoan Trang cười một tiếng, đặt cốc xuống, đứng dậy ra ngoài. Lý Nguyên Chu xuống ngự liễn, thấy Ninh Đoan Trang đi ra, bước nhanh lên phía trước, kéo nàng lại, không cho nàng hành lễ mà tường tận xem xét, thấy nàng không bị thương, lúc này mới yên tâm, nói: "Ái phi không sao thì tốt, bắt được tên trộm kia rồi sao?" Ninh Đoan Trang nói: "Bắt được rồi nhưng mà tên trộm kia có lai lịch nên không dám thẩm vấn, chỉ chờ hoàng thượng tới tái thẩm." Lý Nguyên Chu cùng Ninh Đoan Trang tiến vào điện, trong ánh nến tươi sáng của điện có một người áo đen bị trói tay chân, nghe thấy giọng của hắn thì liền ra sức giãy dụa. "Đây không phải Tô tài nhân sao?" Lý Nguyên Chu giật mình. "Người đâu, mau cởi trói!" Lý Nguyên Chu ngồi vào ghế, ra hiệu cho Ninh Đoan Trang ngồi bên cạnh, lúc này mới nhìn về phía Tô Bích Thu đang được nới lỏng dây ở dưới đất. Tô Bích Thu được cởi trói, liền móc khăn bị nhét trong miệng ra, khóc lóc chạy đến quỳ gối nói: "Hoàng thượng, Ninh mỹ nhân dám dùng tư hình với thần thϊế͙p͙, xin hoàng thượng làm chủ!" Lý Nguyên Chu nhìn Tô Bích Thu trang điểm lòe loẹt, lắc đầu nói: "Tô tài nhân, vì sao hơn nửa đêm nàng còn xuất hiện ở Cẩm Tú điện?" Tô Bích Thu nghẹn lời, cắn răng không nói lời nào. Lý Nguyên Chu thở dài nói: "Nhìn cách ăn mặc, rõ ràng là tới làm trộm, ngược lại là nói một chút là muốn trộm cái gì?" "Thần thϊế͙p͙ không có trộm." Tô Bích Thu cứng cổ. Ninh Đoan Trang nói: "Tô tài nhân chẳng những không trộm đồ, còn đưa tớ đây một thứ." Nàng nói xong liền ra hiệu cho Cẩm nhi mang lên cho Lý Nguyên Chu. Lý Nguyên Chu tiếp nhận xem xét, thấy là một khăn tay cho nam tử dùng, không khỏi nghi hoặc. Ninh Đoan Trang nói: "Tô tài nhân hơn nửa đêm lén lút đột nhập tẩm điện thần thϊế͙p͙, còn muốn nhét khăn tay của nam tử vào dưới gối, rõ ràng là muốn vu oan giá họa." Lý Nguyên Chu nhìn về phía Tô Bích Thu nói: "Ngươi lấy khăn tay này từ chỗ nào? Vì sao lại để dưới gối Ninh mỹ nhân?" Tô Bích Thu không sợ hãi, ngẩng đầu lên nói: "Ninh mỹ nhân không nhận ra khăn tay này là của ai?" Ninh Đoan Trang lắc đầu nói: "Ta chỉ biết là khăn tay này không phải của ta." Tô Bích Thu đột nhiên cười lạnh "Ninh mỹ nhân phủi bỏ mọi thứ thật sạch sẽ, khăn tay này là chính tay ngươi năm đó đưa cho Lương Anh Hào, vậy mà bây giờ đã quên rồi sao?" Lý Nguyên Chu kinh ngạc nói: "Hồng Lư tự khanh Lương Anh Hào?" Tô Bích Thu nói: "Chính là hắn." Ninh Đoan Trang giật mình, hẳn là năm đó nguyên chủ cùng Lương Anh Hào từng có một cuộc tình? Nàng xoa xoa huyệt thái dương, lại nghe Lý Nguyên Chu nói với Tô Bích Thu: "Cho nên ngươi lấy được khăn tay, cố ý để dưới gối Ninh mỹ nhân, để cho trẫm biết chuyện năm đó của Ninh mỹ nhân?" Tô Bích Thu đáp: "Vâng. Nhưng thần thϊế͙p͙ làm như thế, tất cả đều là vì hoàng thượng, vì Sở quốc!" "Thần thϊế͙p͙ nghe nói sứ giả Tần quốc cầu hôn trưởng công chúa, còn yêu cầu Ninh mỹ nhân làm của hồi môn, thần thϊế͙p͙ thấy hoàng thượng vẫn còn sủng ái Ninh mỹ nhân như vậy, không muốn nàng ta làm của hồi môn, nếu không bỏ được nàng ta, nói không chừng sẽ dẫn đến chiến tranh, đến lúc đó sinh linh đồ thán, đất nước sẽ không được bình yên." "Nếu hoàng thượng biết được Ninh mỹ nhân thật ra là một nữ tử thay lòng đổi dạ, không còn sủng hạnh nàng ta nữa mà kịp thời đáp ứng yêu cầu Tần quốc, bắt nàng ta làm của hồi môn, thì là may mắn của Sở quốc." Lý Nguyên Chu tức cười "Ngươi thật đúng là một kẻ tận tâm với đất nước ha!" Tô Bích Thu nói: "Thần thϊế͙p͙ không chỉ là một kẻ vì đất nước mà còn luôn một lòng vì hoàng thượng!" Ninh Đoan Trang: Khá lắm, nửa đêm làm ra chuyện như thế, còn có thể nói là vì nước vì dân, sau đấy còn thổ lộ si tâm! Xem ra trước đó là ta xem thường Tô tài nhân. Lý Nguyên Chu giận tái mặt, khiển trách quát mắng: "Tô tài nhân, ngươi cho rằng trẫm là hôn quân sao? Ngươi cho rằng trẫm không quyết đoán được triều chính sao? Ngươi cho rằng chuyện hòa thân, chuyện Tần Sở chỉ cần một cái khăn tay là có thể giải quyết sao?" "Ngươi nửa đêm chui vào Cẩm Tú điện, còn nhét khăn tay nam tử vào gối Ninh mỹ nhân, bị bắt quả tang còn không biết hối cải, dám nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói là vì trẫm, vì Sở quốc?" "Người đâu, giải Tô tài nhân xuống, cấm túc nửa năm, không có sự cho phép của trẫm, không cho phép nàng ta gặp bất luận kẻ nào." Tô Bích Thu lặng người ngã ngồi trêи mặt đất. Rất nhanh, thị vệ tiến vào điện áp giải Tô Bích Thu đi. Lý Nguyên Chu vẫy lui người hầu hạ trong điện xuống, lúc này mới nhìn về phía khăn tay, trầm giọng nói: "Ninh mỹ nhân, chuyện khăn tay cùng Lương Anh Hào là sao?" Ninh Đoan Trang thấy Lý Nguyên Chu không còn gọi nàng là ái phi, nói thầm: Hoàng đế cặn bã ăn dấm sao? Nàng cười nói: "Sau khi hần thϊế͙p͙ tiến cung có bị bệnh một trận lớn, sau khi khỏi bệnh đã quên đi rất nhiều chuyện, có cả chuyện Lương Anh Hào. Nếu thần thϊế͙p͙ còn nhớ rõ chuyện năm đó thì để tránh hiềm nghi, nhất định sẽ không dám nhận ra khăn tay này." Nàng nói xong thấy sắc mặt Lý Nguyên Chu vẫn không đổi, lại nói tiếp: "Lại nói, hoàng thượng anh minh thần võ như vậy, trong lòng thần thϊế͙p͙ chỉ có hoàng thượng, sao có thể nhớ tới Lương Anh Hào gì đấy chứ?" Lý Nguyên Chu thích nghe lòi này, sắc mặt liền tốt hơn một chút. Ninh Đoan Trang lại nói thêm "Thần thϊế͙p͙ đêm nay bị dọa sợ, hoàng thượng có thể ở lại thần thϊế͙p͙ không?" Sắc mặt Lý Nguyên Chu lập tức dãn hẳn ra. Ninh Đoan Trang liền kéo tay áo Lý Nguyên Chu, thấy hắn vẫn bất động, liền dứt khoát ngồi vào người hắn, hai tay ôm lên trêи cổ hắn, dịu dàng nói: "Hoàng thượng ~ " Lý Nguyên Chu rốt cuộc không kiềm được, ôm Ninh Đoan Trang đứng lên, đi đến bên giường. Đêm nay, Lý Nguyên Chu vẫn mãnh liệt như lần trước. Lúc đầu Ninh Đoan Trang còn khá hơn lần trước một chút, nhưng cuối cùng vẫn là cầu xin tha thứ. Sáng sớm hôm sau, Lý Nguyên Chu như thường lệ vào triều, chỉ là thỉnh thoảng mở bảng nhỏ, sợ Ninh Đoan Trang giống lần trước trừ điểm của hắn. Tới lúc ăn trưa, hắn liền nghe trong đầu "Đinh" một cái, Ninh Đoan Trang cộng cho hắn hai điểm, lời bình nói: Eo hoàng đế cặn bã thật khỏe! Lý Nguyên Chu xem xét điểm số cùng lời bình, trong nội tâm mừng thầm, lại được thêm hai điểm, bây giờ chỉ còn âm bốn điểm, lại cố gắng thêm hai đêm nữa, không chừng sẽ về không. Hắn gọi Trần Trung vào, nói: "Về sau mỗi tuần an bài cho trẫm thời gian tập kỵ xạ để trẫm luyện sức eo!" Lúc chạng vạng tối, Lý Nguyên Chu lại triệu kiến Dương Toại, hỏi: "Người giả trang Tần quốc mang tin tức, có thể an bài thỏa đáng không?" Dương Toại nhỏ giọng nói: "Đã có người ứng tuyển, người này trước kia từng sống ở Tần quốc nên quen thuộc người Tần quốc, giọng nói cũng không thành vấn đề, để cho ổn thỏa thì còn phải huấn luyện thêm mấy ngày." Lý Nguyên Chu gật đầu, phân phó nói: "Ngươi điều tra thêm chuyện trước khi Ninh mỹ nhân tiến cung, mọi việc lớn nhỏ đều bẩm báo lên!" Hai ngày sau, Dương Toại tiến cung, gặp Lý Nguyên Chu liền nhân tiện nói: "Hoàng thượng, trước khi Ninh mỹ nhân tiến cung từng cùng Lương Anh Hào có một đoạn tình duyên nhưng bởi vì một chuyện mà sau đó hai người thành người lạ." Lý Nguyên Chu: "Vì sao lại chia tay?" Dương Toại nói: "Nghe nói Ninh mỹ nhân thích âm luật, có một lần ở yến hội nghe Nghiêm Vân Tòng thổi tiêu, sau khi hồi phủ liền bệnh, lúc mang bệnh nhắc tới tên Nghiêm Vân Tòng, bị tỳ nữ nghe được, nói cho Lương Anh Hào, về sau Ninh mỹ nhân khỏi bệnh rồi, Lương Anh Hào chất vấn việc này, hai người ầm ĩ vài câu, sau đó không còn gặp nhau nữa." Lý Nguyên Chu: ... Ái phi hắn trước khi tiến cung đã dính ba gây bốn? Người thứ ba là Lương Anh Hào, còn bốn là Nghiêm Vân Tòng! Hắn tức giận vỗ bàn, đang muốn nói thì nghe thấy trong đầu "Đích đích" một trận, một thanh âm nói: Hệ thống đang thăng cấp, trong lúc thăng cấp tạm dừng chức năng chấm điểm! Lý Nguyên Chu cấp tốc kéo bảng nhỏ ra xem, xem xong liền cảm thán: Cho nên, trong thời gian này, trẫm làm gì với Ninh Đoan Trang đều không cần lo lắng bị trừ điểm sao? Không ngờ trẫm cũng có ngày xoay người làm chủ nhân!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]