Biên tập: Bột
“Oa ——” Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc.
Những người lớn lại đang cười.
“Lại đây, lại đây, anh lau sạch cho.” Là âm thanh của anh.
Dường như anh rất dịu dàng với trẻ con, đặc biệt dịu dàng.
Lúc cô bước vào khoảng sáng kia, cửa đột nhiên có nhiều thêm một bóng người khiến ba người trên bàn cơm không hẹn mà nhìn lại.
Lương Vi: “Quấy rầy rồi, tôi tới lấy thuốc nước đi tiêm.”
Lục Trầm Ngân đang ôm đứa trẻ, cầm khăn lông giúp cô bé lau miệng và tay. Anh ngẩng đầu nhìn Lương Vi một chút rồi nói: “Cô đợi một chút, tôi đi với cô.”
Lương Vi “ừ” một tiếng, cô không vào trong mà đứng yên tĩnh, dựa vào một bên cửa chờ Lục Trầm Ngân xong việc.
Lý Đại Cường như đã dần quen, biết Lương Vi là chủ nhân ngôi biệt thự cách vách thì bỗng mở lòng hơn mấy phần. Ông ta nghĩ cô gái xinh đẹp như vậy chắc sẽ không làm khó người khác. Người đàn ông nông thôn ở bên cạnh trước đó luôn quấn lấy đòi tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, khiến họ đau đầu muốn chết.
“Có muốn vào nhà ngồi một lúc không?” Lý Đại Cường để bát cơm xuống, khách khí hỏi.
Lương Vi lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lý Đại Cường một chút sau đó chuyển sang Lục Trầm Ngân.
Cô bé anh đang ôm nom chừng khoảng 4, 5 tuổi.
Cát Vân ngồi đưa lưng về phía cửa nên Lương Vi chỉ có thể thấy lưng cô ấy, vừa gầy yếu vừa trẻ tuổi như vậy.
“Cầm đũa ăn cơm cho ngoan, không được quấy.” Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-an/94457/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.