Biên tập: BộtLục Trầm Ngân bận đến hơn 2 giờ sáng mới về đến nhà. Lúc anh tẩy rửa tắm giặt xong, lên giường chuẩn bị đi ngủ rồi, Lương Vi vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh. Gọi điện thoại cho cô thì mãi không có người bắt máy.
Lúc Trầm Ngân nhìn thì thấy bây giờ đã hơn 3 giờ sáng rồi nên đoán chắc Lương Vi đã ngủ say. Không muốn làm phiền cô là một, phần còn lại cũng vì quá mệt mỏi, anh chùm chăn lên rồi nhanh chóng thiếp đi.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, trong bóng đêm tĩnh mịch, gió mùa đông lạnh lẽo dần cuốn lấy lá khô phiêu dạt nơi nơi.
Anh mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh dậy cả người đầy mồ hôi.
Ánh trăng vẫn chiếu rọi vào từ khung cửa sổ cũ nát. Trong không khí bụi bặm tràn ngập ánh trăng yếu ớt, anh chợt mở choàng mắt ra.
Lục Trầm Ngân ngồi dậy thì thấy bầu trời bên ngoài đã hửng sáng rồi. Anh cầm điện thoại xem thử, lúc này đã gần 5 giờ sáng. Đột nhiên điện thoại trong tay anh vang lên.
Là điện thoại của Lương Vi, anh vừa bấm nhận máy đã nói câu “A lô” trầm thấp, tiếng nói của anh sạch sẽ, nhẹ nhàng mà khoan khoái như gió trong khe núi vậy.
Giọng nữ nhẹ nhàng bên kia dường như rất sốt ruột: “Xin chào, anh có phải Lục Trầm Ngân không? Chúng tôi thuộc bệnh viện trung tâm thành phố Long, di động này là tài sản của người gặp tai nạn giao thông. Hiện giờ cô ấy đang được tiến hành cấp cứu, xin hỏi anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-an/2268383/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.