Biên tập: BộtLục Trầm Ngân nắm chặt lấy tay Lương Vi, anh không dám lơi lỏng dù chỉ một chút. Thứ anh nắm lấy chính là sinh mệnh của anh.
Lương Vi đã từ bỏ việc giãy dụa, anh ôm Lương Vi bơi hướng lên trên. Lục Trầm Ngân không biết biện pháp cứu trợ chuyên nghiệp, anh không biết tư thế nào mới là chính xác, anh chỉ muốn đưa Lương Vi lên trên.
Nhân viên cứu hộ cũng giữ lấy cô giáo kia rồi đưa cô ấy lên.
Lương Vi thấy mình đã sức cùng lực kiệt, cô nắm chặt góc của Lục Trầm Ngân, hoàn toàn dựa vào anh.
Lương Vi đỡ Lương Vi lên, nhân viên cứu hộ kéo hai người họ lên. Lương Vi ngồi tê liệt ở một bên hô hấp không kiêng nể gì, tóc dài lộn xộn dán vào gò má cô.
Lục Trầm Ngân quỳ gối trước mặt cô, giúp cô điều tiết hơi thở: “Không sao chứ? Có bị sặc không?”
Lương Vi lắc đầu, cô nhìn về phía Lục Trầm Ngân, nước từ tóc anh chảy xuống ngưng trên cằm, một giọt rồi lại một giọt rơi xuống không ngừng. Lông mày và lông mi của anh đều bị ướt tới mức dính vào nhau, nước trên lọn tóc của anh tỏa ra ánh sáng trong suốt.
Anh luôn như vậy, luôn tỏa sáng rực rỡ.
Anh thở phào một hơi, cánh tay dài bao lấy, ôm thật chặt Lương Vi vào trong ngực.
Cô biết anh lo lắng cho mình, Lương Vi vỗ vỗ lưng anh ra hiệu rằng mình không sao.
Lục Trầm Ngân tựa trên vai cô, nhớ lại vừa rồi nếu không thấy thân ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-an/2268365/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.