Vương Uẩn lại không ngờ Lý Thư Bạch lại lôi chuyện này ra, lập tức hỏi vặn: “Ý gia là hiện giờ Hoàng Tử Hà vẫn là hoạn quan phủ Quỳ ư?”
“Vẫn còn danh sách, điểm chỉ đàng hoàng, chưa hề gạch tên.” Lý Thư Bạch lạnh nhạt đáp.
“Nhưng người trong thiên hạ đều biết cô ấy vì oan khất mới phải cải trang làm tiểu hoạn quan bước vào phủ Quỳ, tìm cơ hội báo thù cho người nhà. Giờ đã làm rõ trắng đen, sao gia phải truy cứu cái cớ cô ấy viện ra năm xưa nữa?”
“Nước có phép nước, nhà có lệ nhà. Ta tin mỗi kẻ phạm pháp đều có nỗi khổ riêng, nhưng nếu vì thế mà không truy cứu thì sao giữ nghiêm được lề luật trong phủ, triều đình làm sao dựng luật lập uy, giữ nghiêm pháp kỷ?”
Hai người đều thản nhiên như không, trò chuyện hết sức thân mật, song miệng giáo lưỡi gươm, không ai chịu ai một câu nữa chữ. Hoàng Tử Hà thầm thở dài, hiểu rõ việc này từ mình mà ra, song lại chẳng biết làm sao cho phải, đành nín lặng ngồi im.
Vương Uẩn bất lực hỏi: “Ý gia là muốn ngăn cản hôn sự của ty chức và Tử Hà ư?”
“Nào có? Bản vương chỉ muốn hỏi, Uẩn Chi rốt cuộc định làm thế nào để cưới hoạn quan đã ghi tên trong danh sách phủ ta thôi?”
Thấy Lý Thư Bạch càng lúc càng lấn lướt, không chừa đường lui, Vương Uẩn tuy tính khí ôn hòa song cũng không nhịn nổi vặn lại: “Vậy vương gia định làm thế nào để ép vị hôn thê của ty chức ở lại vương phủ làm hoạn quan?”
Lý Thư Bạch liếc Hoàng Tử Hà, thản nhiên hỏi: “Theo ta biết, giữa hai vị từng có một tờ giấy từ hôn?”
Vương Uẩn cùng nhìn sang Hoàng Tử Hà mỉm cười: “Hai người yêu nhau, tan tan hợp hợp là chuyện bình thường, hôn ước đã có, giấy từ hôn cũng có, nhưng cuối cùng có cũng thành không rồi. Chuyện này mấy ai hiểu được chứ? Chỉ cần chúng tôi tâm linh tương thông, thì mọi chuyện đều tháo gỡ được thôi.”
Dưới ánh mắt của hai người đàn ông, Hoàng Tử Hà không biết làm sao cho phải. Một lúc lâu sau, cô nghiến răng đứng dậy bảo Vương Uẩn: “Chẳng biết đường đã thông chưa, ta ra xem thử đi.”
Vương Uẩn cười với cô rồi quay ra chắp tay nói: “Gia thứ tội cho, hình như Tử Hà không muốn ngồi lâu, chúng tôi cáo từ trước vậy.”
Nghe Vương Uẩn thân thiết gọi cô là Tử Hà, lại thấy cô cúi đầu đứng sau Vương Uẩn, quả là một đôi người ngọc, khí chất dung mạo đều xuất chúng phi phàm, máu nóng lại sôi lên trong ngực Lý Thư Bạch, không sao kìm nén nổi, y từ từ đứng dậy nói: “Bên ngoài đang đổ tuyết lớn, thời tiết khắc nghiệt thế này, cần gì phải đến hai người ra xem? Dương công công không thể nán lại chốc lát, trả lời vài câu hỏi của bản vương ư?”
Nghe y nói vậy, Vương Uẩn thoáng chần chừ rồi gật đầu bảo Hoàng Tử Hà: “Để ta ra xem, cô ngồi đây thêm một lát đi.”
Trong phòng chỉ còn Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà, tuyết bên ngoài vẫn rơi tầm tã, không có dấu hiệu tạnh. Cửa mở toang, gió thốc vào phòng lạnh buốt.
Cảnh Hằng đứng hầu bên ngoài nghĩ ngợi một thoáng, cuối cùng vẫn để ngõ cửa.
Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà im lặng ngồi đối diện nhau,chỉ cách một bếp trà.
Cuối cùng cô cũng nghe thấy y lên tiếng, giọng trầm thấp nhẹ nhàng: “Chẳng phải đã nói với cô rồi ư? Nhà họ Vương giờ trùng trùng nguy cơ, tổ rơi trứng vỡ chỉ trong sớm tối, sao cô không nghe lời ta?”
Hoàng Tử Hà phải gắng kìm nén bản thân để trả lời bằng giọng lạnh nhạt nhất: “Chẳng phải gia đã lệnh cho tôi đi ư? Giờ tôi đã theo lệnh mà đi rồi, còn tôi đi đâu, việc gì gia phải nhọc lòng?”
“Đường lớn thênh thang trên đời đâu có thiếu, ta cũng đã chỉ cho cô con đường dễ dàng nhất, sao cô cứ đâm đầu vào cây cầu độc mộc kia? “ Lý Thư Bạch gõ nhẹ xuống bàn, vẻ bực bội.
“Phải xem nhìn nhận từ góc độ nào thôi.” Hoàng Tử Hà khẽ đáp, “Nhà họ Vương có gì không tốt chứ, họ là gia tộc lớn, mấy trăm năm mưa gió còn không đánh đổ được, dù có nguy hiểm, song con rết trăm chân, chết cũng không ngã, đâu đến nỗi nghiêm trọng như gia nói.”
“Cô thông minh như thế, lẽ nào không biết trận phong ba sắp đến dữ dội nhường nào? Vậy mà còn khăng khăng đâm đầu vào giữa xoáy nước, rốt cuộc là vì sao?” Y nheo mắt nhìn cô.
Trước ánh mắt dồn ép của y, Hoàng Tử Hà lòng rối như tơ vò, không dám nhìn thẳng vào mắt y, đành hấp tấp đứng dậy viện cớ: “Tôi... phải đi xem Vương Uẩn thế nào...”
Song giọng y vẫn vang lên từ phía sau. Chẳng cần ngoái lại, cô cùng biết y đang từng bước tiến đến gần: “Cô vẫn cố chấp muốn giúp ta nên định bắt tay từ nhà họ Vương, tháo dỡ cục diện bế tắc hiện thời, làm rõ chân tướng, thay ta rửa sạch tiếng xấu, phải không?”
Y đứng ngay sau lưng, rất gần cô. Chỉ hơi cúi đầu, hơi thở y đã phả vào gáy, cô bất giác sởn cả gai ốc, phần vì kinh hoảng trước mối nguy sắp ập đến, phần vì cảm thấy một nỗi căng thẳng sợ hãi đầy mê hoặc.
Giọng cô run lên, song vẫn cố chống chế: “Không hề...Chẳng liên quan gì đến gia cả...Tôi chỉ thấy...Vương Uẩn rất tốt...”
Y hơi khựng lại, hơi thở cũng dồn dập hẳn lên: “Y rất tốt, nên cô mới rời khỏi ta để nhào vào lòng y. Y rất tốt, nên cô mới ở lại căn nhà y chuẩn bị, ngồi xe cùng đi cùng về, nắm tay nhau xuất hiện trước mặt ta ư?”
Từng đợt sóng cuộn lên dữ dội trong lòng, cô muốn phản bác, nhưng lại thấy mình không có cách nào phủ nhận. Những gì Lý Thư Bạch nói, suy cho cùng đều là thực, y đã nói trúng tim đen, không chút nể tình.
Vì đuối lý, vì cạn lời, vì những điều chôn sâu trong lòng không có cách nào thổ lộ, cả người Hoàng Tử Hà run bắn lên. Mắt cô đỏ hoe, hơi thở gấp gáp khiến cổ họng cô nghẹn lại.
“Phải, tôi… sẽ ở bên Vương Uẩn, đằng nào có nói gì đi nữa vương gia cũng không hiểu được đâu!” Cô vận hết sức mình quay lại, ngẩng lên nhìn thẳng vào y, nghiến răng nói mà chẳng biết nói gì: “Tôi sẽ thành thân với Vương Uẩn, sống vui vẻ hạnh phúc suốt đời. Tôi là tôi, vương gia là vương gia, Hoàng Tử Hà xưa nay chẳng có quan hệ gì với Lý Thư Bạch cả!”
Y siết chặt vai Hoàng Tử Hà, nhìn trừng trừng vào mắt cô, vẻ ảm đạm trong ánh mắt cơ hồ muốn hút cả hồn phách cô.
Rồi chẳng để cô định thần, thân thể cô đã đổ về phía trước, bị y ôm chặt vào lòng. Chưa kịp kinh ngạc hay hoảng loạn, mùi trầm thủy hương(1) trên người đã xộc vào mũi cô, khiến tâm trí cô thoắt chốc trống rỗng, cả người bải hoải như rơi từ trên cao xuống.
(1)Một dạng trầm hương cao cấp.
Y ấn cô vào cây cột phía sau rồi cúi xuống hôn lên bờ môi, chặn đứng tất cả những lời phủ phàng làm đau người đau cả mình mà cô chưa kịp thốt ra.
Bàn tay cô yếu ớt cất lên chống vào ngực y, toan đẩy ra, nhưng cả người như bị rút cạn sức lực, đành mặc cho đôi môi ấm áp mềm mại của y mơn man quấn quýt môi mình, động tác mạnh bạo nhưng đem lại cảm giác dịu dàng khôn xiết.
Cả người nóng đến choáng váng, mắt bất giác cũng nhắm lại. Nghe thấy hơi thở dồn dập của y phả vào tai, cô hoang mang nhủ thầm, thật kỳ lạ, tại sao một kẻ lạnh lùng tột độ như thế, lúc này cả người cũng nóng rực lên, hơi thở rối loạn, tâm tình hoảng hốt, chẳng khác gì mình.
Dường như chỉ gói gọn trong một khắc ngắn ngủi, lại dường như dài bằng cả cuộc đời. Cuối cùng Lý Thư Bạch nhẹ nhàng buông ra, nhìn cô đắm đuối, hơi thở vẫn còn dồn dập. Y mấp máy môi định nói gì đó, song trước sau vẫn không thốt nổi nửa lời.
Hoàng Tử Hà giơ tay phải lên, dùng mu bàn tay che trước miệng, lẳng lặng cúi đầu tránh ánh mắt y.
Lý Thư Bạch hít một hơi thật sâu, gắng kìm nén dòng máu nóng đang sôi lên trong ngực cùng khao khát mãnh liệt cơ hồ sắp nhấn chìm bản thân. Hồi lâu, y mới miễn cưỡng bình ổn được hơi thở, cất giọng khàn khàn: “Đến Nam Chiếu đợi ta đi, ta đã chuẩn bị sẵn giấy tờ cho cô rồi.”
Cô bải hoải dựa vào cây cột sau lưng, lắc đầu đáp khẽ: “Không.”
Y nhíu mày, nhìn cô ra ý hỏi.
Mu bàn tay chạm vào bờ môi hơi sưng, khiến mặt cô bất giác đỏ bừng, vội che mặt nhỏ nhẹ nói: “Hoàng thượng bệnh nặng, nguy cấp lắm rồi.”
Y nhíu mày: “Sao cô biết?” Hoàng Tử Hà ngước nhìn y, giọng khẽ khàng: “Chỉ cần gia bằng lòng, hết thảy bí mật trong cung đều không qua được mắt họ.”
“Vậy nên?”
“Vậy nên tôi sẽ mượn sức nhà họ Vương, tiếp tục tra xét bí ẩn việc Ngạc vương mất tích. Còn gia, khi tôi đã quyết làm việc gì đó, thì xin đừng cản trở.”
Vẻ kiên nghị ánh lên trong mắt khiến cô như một viên minh châu sáng rỡ, làm Lý Thư Bạch nhất thời hoa cả mắt, không dám nhìn thẳng.
Cuối cùng y thở hắt ra, lùi lại mấy bước, dựa vào song cửa cạnh đó, nhưng ánh mắt vẫn dán vào cô: “Nếu ta không bằng lòng thì sao?”
“Bất luận gia nói gì làm gì, tôi cũng sẽ kiên trì với quyết định của mình, không dao động đâu.” Hoàng Tử Hà quả quyết nói, “Nhưng tôi nghĩ, Quỳ vương Lý Thư Bạch mà mình biết, nhất định sẽ là hậu phương vững vàng phía sau, giúp tôi phá giải tất cả bí ẩn.”
Lý Thư Bạch đưa mắt nhìn ra ngoài, gió rét căm căm, những hạt mưa có kèm cả tuyết tầm tã đổ xuống. Bầu trời xám xịt càng thêm xa vời không thể với tới, tuyết còn chưa chạm đất đã tan, hơi lạnh thấu xương ùa qua song cửa vào phòng.
Hàng mi hơi run rẩy vì gió lạnh, Lý Thư Bạch mím môi lặng lẽ ngắm nhìn mưa tuyết bên ngoài.
“Tử Hà.” Có người gõ nhẹ vào cánh cửa mở toang, giọng ôn hòa như tiết xuân tháng ba, tưởng chừng có thể hơ tan băng tuyết.
Hoàng Tử Hà ngoái lại, thấy Vương Uẩn chẳng biết nội tình mỉm cười đứng trước cửa gọi cô: “Ta vừa đi xem, đường đã thông thoáng rồi, chúng ta về thôi.”
Hoàng Tử Hà lặng lẽ nhìn sang Lý Thư Bạch, thấy ánh mắt y vẫn hướng ra ngoài song, nhìn những bông tuyết lả tả rơi không ngớt, chẳng hề có vẻ gì là sẽ liếc đến cô thì thở dài, âm thầm hành lễ với y rồi quay người theo Vương Uẩn bước ra.
Vừa rời phòng ấm, gió lạnh bên ngoài đã thổi thốc vào mặt, khiến cô bất giác phải quay mặt đi, nhắm nghiền mắt lại.
Vương Uẩn ngoái nhìn, thấy khóe mắt cô bỗng đỏ hoe, bên trong giăng mờ sương mỏng thì sững sờ hỏi nhỏ: “Tử Hà, sao thế?”
Nhìn cơn mưa tuyết tầm tã giữa nền trời xám xịt, cô chậm rãi giơ tay lên che mắt, khẽ đáp: “Không sao... Gió tuyết lớn quá, làm mờ cả mắt.”
Vương Uẩn bận việc nên chỉ đưa cô đến cổng rồi về.
Một mình cô đi dọc theo hành lang đặt vô vàn bể cá, quanh quanh quẩn quẩn, chẳng biết đã đi mất bao lâu.
Để tránh cho bầy cá bị đông cứng trong nước, người ta đã đặt xen lẫn rất nhiều vòi nước, dẫn hơi ấm vào để các bể cá bày dọc theo tường không đóng băng.
Lý Thư Bạch từng nói với cô rằng, cá là loài vật vô tri ngu muội, ký ức dù sâu sắc đến đâu cũng
chỉ ghi nhớ được trong vỏn vẹn bảy cái búng tay, sau đó sẽ quên hết.
Sạch sành sanh, tàn nhẫn mà phóng khoáng.
Vương Tông Thực lại nói, chỉ nguyện kiếp sau được làm một con cá vô tri vô giác.
Hoàng Tử Hà loanh quang đi giữa những bể cá, ánh nước đủ màu lăn tăn gợn sóng dọc hành lang, lúc hợp lúc tan, thoắt sáng thoắt tối. Cô đi đến cuối đường rồi vòng trở lại chỗ bắt đầu, trông thấy đôi A Già Thập Niết trong bình pha lê đặt ở cuối hành lang thỉnh thoảng đụng nhẹ vào nhau, rồi tản ra, đến khi gặp lại lần nữa, chẳng biết có phải lại như mới hay không.
Cô tựa đầu vào phiến gạch hoa ốp tường, nhìn những hoa cỏ quấn quýt lấy nhau chạm trên đó, chạnh nhớ đến Lý Thư Bạch, nhớ đến đôi tay y siết chặt cô vào lòng, nhớ mùi trầm thủy hương trên người, nhớ đôi làn môi dán chặt vào nhau khi ấy, như thực lại như ảo.
Hoàng Tử Hà hé môi, lẩm bẩm gọi cái tên đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã tan biến giữa không trung. Cô dựa lưng vào tường, nghiêng tai nghe ngóng xung quanh. Giữa không gian im phắc, chỉ có tim cô đập dồn cùng tiếng cá quẫy lao xao, tiếng tuyết rơi xào xạc.
Có lẽ vì cả đêm trằn trọc khó ngủ, có lẽ vì trận ốm mấy hôm trước còn chưa khỏi hẳn, cô cứ thao láo hai mắt đến tận sáng hôm sau, chứng sợ gió sợ lạnh dường như lại nặng thêm.
Người hầu kẻ hạ trong nhà tuy đều câm điếc nhưng chăm sóc cô rất chu đáo, sáng ra đã sắc thuốc đưa đến, còn nấu cháo trắng và dưa cải để cô ăn cho thanh đạm. Cô húp được hai ngụm cháo bán hạ tía tô, ngẩng lên thấy bên ngoài sáng rực, thì ra tuyết rơi suốt đêm đến giờ đã tạnh, đọng thành lớp dày trong vườn.
Đương bưng bát cháo ngơ ngẩn ngắm tuyết, chợt cô nghe bên ngoài có tiếng oang oang, vì người hầu không ai nói gì, nên chỉ có giọng kẻ nọ gọi toáng lên: “Ra đây đi, ta biết Sùng Cổ ở trong đó mà. Lần trước chẳng đã dặn ta đến đây tìm ư!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]