Hoàng Tử Hà lặng lẽ gật đầu. Nhìn thái độ của cô, Vương Uẩn hạ giọng hỏi: “Cô gặp Lữ Tích Thúy rồi ư?”
“Còn chưa dám khẳng định. Nhưng nếu Vương công tử tuần tra trên đường, có thể để ý giúp tôi không?”
“Được.” Y đáp ngắn gọn, không chút lưỡng lự.
Hoàng Tử Hà cảm kích nhìn y, nói khẽ: “Đa tạ công tử.”
“Sao cô khách sáo thế?” Y cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy ý cười.
Hoàng Tử Hà chợt thấy lòng xao xuyến, đành cúi đầu từ biệt rồi lặng lẽ quay đi.
Có lúc sự đời cứ trêu ngươi như thế. Hoàng Tử Hà bắt gặp Tích Thúy hai lần trước tiệm nhang đèn, nhưng Chu Tử Tần, Trương Hàng Anh và Vương Uẩn, ba người ở trong kinh, lại không sao tìm thấy tung tích nàng.
“Vậy đừng tìm nữa nhé, tìm được cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, có khi còn thêm phiền phức.” Mấy hôm sau Vương Uẩn tới thăm, bảo cô như vậy.
Hoàng Tử Hà gật đầu, lại thấy nước đọng trên tóc mai y, bèn hỏi: “Bên ngoài đổ mưa ư?”
“Mấy bông tuyết tan bám vào tóc ấy mà.” Y lơ đãng phủi đi.
Hoàng Tử Hà nhìn những bông tuyết vụn như có như không bên ngoài, khơi cho lò lửa to hơn rồi hỏi: “Thời tiết thế này, việc gì phải đến tận đây tìm tôi để nói chuyện đó?”
“Vì muốn gặp cô đấy thôi.” Y cười, chăm chú nhìn cô hồi lâu rồi dịu giọng nói thêm, “E cô cả ngày buồn chán.”
Trước cái nhìn đăm đắm của y, Hoàng Tử Hà hơi lúng túng, đành đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-4-chim-lien-canh/2460997/chuong-6-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.