Chương trước
Chương sau
Ngồi trên lưng của Thiên Ma Nghĩ Hoàng, với tốc độ của hai tên yêu thú này, không lâu sau Tử Thanh và Bích Dao đã đi tới một hang động ngầm dẫn sâu xuống lòng đất.

Ra lệnh cho Thiên Ma Nghĩ Hoàng dừng lại tại lối vào trung tâm địa huyệt, để đảm bảo an toàn, Tử Thanh vẫn phải dùng đến Tâm Ma Dẫn một lần nữa, coi như là tăng thêm sự khống chế đối với hai tên yêu thú to lớn này.

Nhìn cảnh vật xung quanh được bao trùm bởi một tầng sáng đỏ tươi nóng rực, cảm giác thoải mái đến từng lỗ chân lông khiến cho Tử Thanh cũng phải hít sâu mấy hơi rồi cất giọng cảm thán.

- Wow.

Hỏa khí thật là đậm đặc.

Cứ như là đi xông hơi ở Sauna ấy nhỉ...

Ưm... thích thật đấy.

Ánh mắt vô tình lướt trúng những dòng chất lỏng đỏ hồng đang chảy xuống dọc theo tường đá, đáng nói là, điểm kết thúc của những dòng chất lỏng này vậy mà lại ngưng kết thành từng khối tinh thể trong suốt màu đỏ đậm.

Vừa trông thấy số tinh thể này, cô nàng Bích Dao vốn đang ngây ngẩn vì cảnh sắc đỏ rực nơi đây liền lập tức trở nên phát cuồng mà nhảy cẫng lên.

- Uây uây, cái này là Xích Viêm Tủy à?

Cũng nhiều quá mức tưởng tượng rồi đấy...

- Anh Thanh, anh Thanh.

Mau... mau cạy những khối tinh thể kia ra đi.

Loại vật chất như Xích Viêm Tủy này tuy rằng không quá mức quý hiếm, nhưng đối với những luyện khí sư hay là luyện đan sư hệ Hỏa thì đều mang một tầng giá trị không hề nhỏ đâu.

Cũng coi như đã hiểu rõ giá trị thật sự của những khối tinh thể được gọi là Xích Viêm Tủy kia, trong vòng chưa đầy mười phút sau, lúc này đã thấy Tử Thanh vỗ nhẹ lên một chiếc túi gấm nhỏ rồi đem nó lẳng sang cho cô nàng Bích Dao.

- Haizzz.

Anh mày thì cũng không có tham lam lắm đâu.

Nhưng mà... hình như là ở đây cũng chẳng còn sót lại mấy Xích Viêm Tủy nữa thì phải.

Hề hề...

Lườm cái trề môi tràn đầy sự khinh bỉ của Bích Dao một phát, lại thấy cô nàng cẩn thận cất chiếc túi gấm đựng đầy Xích Viêm Tủy vào nhẫn trữ vật, cậu bạn Tử Thanh cũng không có ý dừng lại nơi này quá lâu liền dẫn theo cô em gái Bích Dao nhanh chóng đi về phía trước.

Thận trọng cất bước đi vào không gian nơi mà Thiên Ma Nghĩ Hậu ẩn mình, bất ngờ là, vào đúng thời khắc này, tận sâu trong tâm thức của Tử Thanh lại đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm không được tốt đẹp cho lắm.

Cũng chẳng nói gì thêm, Tử Thanh bất ngờ quay sang nắm lấy cánh tay của Bích Dao rồi nhanh chóng lao đi như bay.

Giờ đây, toàn bộ tâm trí cũng như sự chú ý của Tử Thanh đều đã dồn hết vào cái vị trí bí mật nơi trung tâm địa huyệt này rồi.

Liên tục di chuyển trong gần nửa tiếng, sau khi xuyên qua một thông đạo hừng hực nhiệt lượng nóng bỏng, cuối cùng thì trước mắt hai người Tử Thanh cũng dần dần lộ ra một khoảng không gian vô cùng rộng lớn ngập tràn nham thạch nóng cháy.

Chăm chú ngắm nhìn một cái hồ lớn với tầng nham tương đang không ngừng sôi trào bốc lên nhiệt độ khủng khiếp, khóe môi của Tử Thanh khẽ mấp máy vài cái thầm ước chừng diện tích của cái hồ nham thạch trước mắt.

- Ẹc ôi, cái hồ dung nham này ít thì cũng phải rộng đến cả chục kilomet vuông ấy nhỉ?

Hừm hừm... chỗ này có khi lại là trung tâm của đại địa cũng nên, chứ đâu ra cái kiểu năng lượng Hỏa thuộc tính ở đây lại nồng đậm với cuồng bạo như này...

Phóng mắt ra xa liền trông thấy một hòn đảo nhỏ màu đen sẫm nằm trồi lên giữa lòng hồ nham thạch rộng lớn.

Tòa thạch đảo này tuy rằng không quá to lớn, nhưng nhìn từ lớp vật chất cấu thành nên nó lại khiến cho Tử Thanh nổi lên một chút cảm giác hứng thú kỳ lạ.

Lập tức chuyển dời sự chú ý của mình sang quan sát trung tâm của đảo nhỏ, sau khi nhìn thấy bên trên thạch đảo vậy mà thật sự có thứ gì đó đang động đậy, đáy lòng của Tử Thanh cũng theo đó mà khẽ nhảy lên một cái.

Nắm tay siết chặt, cậu bạn Tử Thanh nhịn không được cảm giác vui sướng trong lòng mà cười to mấy tiếng, sau đó lại khẽ hắng giọng giả bộ như vô cùng bình tĩnh rồi nói.

- Há há há.

Thiên Ma Nghĩ Hậu... là cái con yêu thú kia thật kìa.

E hèm...

Nó... hèm hèm... cái con Kiến Hậu kia nó thật sự là đang ở trên thạch đảo ngoài đấy đấy.

Nương theo vị trí mà ngón tay của Tử Thanh đang chỉ tới, tầm mắt của Bích Dao ngay lập tức rơi trên một đoạn thân thể mập mạp to béo đang nằm cuộn tròn giữa thạch đảo đen sẫm.

Thiên Ma Nghĩ Hậu - vốn dĩ cũng có ngoại hình gần giống với những loài Kiến Hậu khác.

Dưới góc nhìn của Tử Thanh mà nói, cái con yêu thú ở trước mặt này thật ra cũng chẳng khác gì so với mấy con Kiến Chúa ở Trái Đất mà trước kia đã từng được thấy qua trên tranh ảnh cả.

Có chăng, điểm đặc biệt duy nhất của con Thiên Ma Nghĩ Hậu này cũng chỉ là kích thước khổng lồ với chiều dài lên đến mười mấy mét của nó mà thôi.

Ngoài ra, nếu như không tính đến vẻ ngoài to lớn khổng lồ của Thiên Ma Nghĩ Hậu, vậy thì những đường nét hoa văn màu vàng kim trải dọc khắp thân thể đỏ sậm bán trong suốt của nó lại càng là thứ khiến cho con Thiên Ma Nghĩ Hậu này thêm phần kỳ dị.

Đoán rằng số hoa văn màu vàng kim kia rất có thể có liên quan đến tia Tiên Thiên Linh Khí ẩn giấu trong người Kiến Hậu.

Vì vậy, để tránh cho việc đêm dài lắm mộng, cậu bạn Tử Thanh rất dứt khoát mà lựa chọn xung phong đi trước.

Hai mắt đã sớm chuyển thành một màu đỏ sẫm đầy yêu dị, lúc này đây, Tử Thanh đã hoàn toàn ở vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Mang theo tinh thần phấn chấn cuồng nhiệt đến lạ, Tử Thanh vốn đang cúi đầu suy nghĩ chợt nhếch mép nhe răng nở một nụ cười đầy man rợ, sau đó lại khẽ quay sang liếc cô nàng Bích Dao một cái rồi tỏ vẻ thâm ý nói.

- Hì hì hì.

Con oắt con này mày tốt số thật đấy, cái cục thịt béo béo kia chính xác là đang ôm một tia Tiên Thiên Linh Khí nhá.

Suỵt...

Giơ ngón tay lên tạo thành một ký hiệu im lặng, lúc này, cái loại cảm giác hồi hộp bất an khi nãy lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí của Tử Thanh.

Đáng nói là, tia linh cảm xấu xuất hiện lần này lại mãnh liệt hơn xa khi trước đến cả chục lần, khiến cho trong lòng Tử Thanh cứ thấp thỏm mãi không yên, chỉ sợ là chớp mắt vài cái thôi thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Biết rằng xung quanh đây chắc hẳn còn có những đội ngũ khác đang truy lùng thiên tài địa bảo, vậy nên Tử Thanh cũng không dám chậm trễ thời gian nữa, sau khi căn dặn Bích Dao vài câu thì liền phi thân bay thẳng về phía thạch đảo nơi Thiên Ma Nghĩ Hậu đang cuộn mình.

Với thực lực hiện giờ của Tử Thanh, cộng thêm Tâm Ma Dẫn đã sớm ở vào một tầng cảnh giới mới, cũng không mấy khó khăn để cậu có thể chế ngự được một yêu thú đủ để sánh ngang cùng với tu giả Niết Bàn Cảnh hậu kỳ đỉnh phong như Thiên Ma Nghĩ Hậu.

Nhưng nói gì thì nói, dạng yêu thú tồn tại giống như Thiên Ma Nghĩ Hậu này, ngoại trừ một thân năng lượng vô cùng sung túc cường đại ra thì cũng chẳng có tính uy hiếp là mấy.

Thậm chí, năng lực phòng ngự của loại yêu thú này cũng có thể coi là cực kỳ yếu ớt, nếu như không muốn nói rằng lực phòng ngự của Thiên Ma Nghĩ Hậu gần như bằng không.

Do đó, quá trình khống chế Kiến Hậu của Tử Thanh mới có thể diễn ra một cách vô cùng nhanh chóng và thuận lợi.

Đến mức, khiến cho ngay cả cô nàng Bích Dao khi đã chân chính tiến hành quá trình luyện hóa năng lượng của Thiên Ma Nghĩ Hậu cũng không dám tin vào mắt mình.

Mọi thứ vừa xảy ra cứ hệt như là một giấc mộng phù phiếm không hề chân thật vậy.

Vẫn luôn giữ vững thái độ cảnh giác cực cao với mọi thứ diễn ra xung quanh, dù rằng Bích Dao giờ đây đã bắt đầu luyện hóa Thiên Ma Nghĩ Hậu, thế nhưng cậu bạn Tử Thanh cũng không hề lơi lả phòng bị một chút nào.

Tinh thần cảnh giác được đẩy lên cao đến cực độ, không gian rộng lớn xung quanh chẳng biết từ khi nào cũng dần xuất hiện một chút khí tức u ám hỗn độn.

Thời gian chầm chậm trôi qua, thoáng cái thì cô nàng Bích Dao đã luyện hóa xong tinh túy ẩn trong cơ thể của Thiên Ma Nghĩ Hậu, sẵn sàng cho việc đột phá cánh cửa Thiên Linh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong trước mắt.

Nhìn cảnh này, lông mày của Tử Thanh thoáng chau lại, cơ thể đột ngột nhấp nháy, chớp mắt một cái Tử Thanh đã đứng ngay tại sau lưng Bích Dao, sau đó vội tung về phía cô nàng một gốc linh dược gì đó đỏ rực như lửa.

- Đừng vội tấn cấp.

Mau luyện hóa thêm gốc Huyết Long Phệ Viêm Hoa này đi, sau đó dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân nuốt trọn tia Tiên Thiên Linh Khí kia cho tao.

Bị tiếng quát của Tử Thanh khiến cho ngây ngẩn, đúng lúc Bích Dao đang chuẩn bị tấn cấp liền vì tiếng quát này mà lập tức dừng lại.

Tiếp đó, chỉ thấy cô nàng Bích Dao cố kìm nén sự đau nhức do toàn thân kinh mạch bị năng lượng dồn nén gây ra mà cắn răng làm theo những gì Tử Thanh vừa nói.

Vốn dĩ đã giành cho Tử Thanh một sự tin tưởng tuyệt đối, vậy nên, chỉ cần là lời của Tử Thanh nói thì Bích Dao sẽ lập tức nghe theo không hề nghi ngờ gì.

Nhìn máu tươi không ngừng tràn ra từ trên khóe môi của Bích Dao, lại thấy thân thể của cô nàng đang dần đỏ rực lên như tôm luộc, thậm chí còn xuất hiện tình cảnh lung lay như muốn đổ ngã.

Trong lòng ngập tràn cảm giác lo lắng, móng tay của Tử Thanh cũng nương theo từng giọt máu tươi tràn ra bên môi của Bích Dao mà siết chặt vào lòng bàn tay.

- Thôi nào.

Cố lên con nhỏ kia, chỉ cần mày luyện hóa được tia Tiên Thiên Linh Khí đấy, vậy thì chắc chắn sẽ vượt mặt cái thằng cu con Thượng Quan Văn Vũ kia ngay.

Cố lên, em gái của anh...

- A...

Nóng quá...

Đau quá... ta... ta sắp không chịu được nữa rồi...

Anh Thanh... xin... xin lỗi...

Nghe thấy thanh âm nỉ non đứt quãng của Bích Dao, trong lòng Tử Thanh chợt thắt lại, cậu vốn cũng không nghĩ rằng cái tia Tiên Thiên Linh Khí này lại bá đạo đến vậy, thậm chí còn biết cắn trả lại tu giả có ý luyện hóa nó.

- Khốn nạn.

Cái Tia Tiên Thiên Linh Khí này hình thành linh trí rồi à?

Không đúng, hẳn là do Thiên Ma Nghĩ Hậu đã khắc ý chí linh hồn lên nó, khiến cho tia Tiên Thiên Linh Khí kia tưởng mình là tộc hệ của Nguyệt Nha Thiên Ma Nghĩ...

Thực ra thì suy đoán của Tử Thanh cũng không sai, vốn dĩ Thiên Ma Nghĩ Hậu trú ngụ ở đây đã mấy trăm năm, sau đó vì vô tình thôn phệ được một tia ấu sinh Tiên Thiên Linh Khí mà tạo ra được một thế lực khủng bố như bây giờ.

Mà tia Tiên Thiên Linh Khí kia bởi vì nằm trong cơ thể của Thiên Ma Nghĩ Hậu hàng trăm năm, cho nên cũng chậm rãi xuất hiện chút linh trí.

Hơn nữa, cũng vì được Nghĩ Hậu uẩn dưỡng bên trong thân thể, do đó tia Tiên Thiên Linh Khí này mới có ý coi bản thân mình thành hậu nhân của Thiên Ma Nghĩ Hậu.

Cũng bởi vì lý do này mà sau khi phát hiện ra Bích Dao đã luyện hóa mất cơ thể mẹ là Thiên Ma Nghĩ Hậu, sau đó còn muốn nuốt luôn cả nó, lúc này mới khiến cho tia Tiên Thiên Linh Khí kia nổi giận mà cắn trả.

Nhìn cô em gái nuôi của mình đau đớn như muốn chết đi sống lại, lòng của Tử Thanh cũng đồng dạng nóng như lửa đốt.

Chỉ là, ngay vào lúc cậu định ra tay hỗ trợ, thì một tràng những tiếng nổ lớn cộng với thanh âm đánh nhau từ bên trên mặt đất bất ngờ truyền tới, khiến cho Tử Thanh giật mình nổi giận đến mức trợn mắt giậm chân.

- Bà cố nội cha đứa nào lại đến đây ngay lúc này vậy trời?

Hừm hừm, cái con nhỏ kia cũng đang không ổn.

Tao phải phân thân kiểu quần què gì đây?

Loay hoay mất một hồi, đến khi lòng đất nơi đây bắt đầu có dư chấn lan tràn ra xung quanh thì Tử Thanh mới hít sâu một hơi mà động thủ.

Chỉ thấy vô vàn những tia sáng nhỏ màu đỏ hồng lóe lên, sau một loạt những ấn ký kỳ dị trên tay Tử Thanh, một tầng kết giới nhanh chóng hiện ra rồi nháy mắt bao trùm lên mảnh không gian nơi Bích Dao đang cật lực luyện hóa tia Tiên Thiên Linh Khí kia.

"Ầm ầm..."

- Chạy mau, trong này có lối đi, mọi người mau vào đây.

- Đám yêu thú này mạnh thật, may mà có Hàn Hi và Thượng Quan Văn Việt hai vị sư huynh liên thủ giúp chúng ta tranh thủ thời gian chạy trước.

- Đúng đó, dạo gần đây có vẻ như cảnh giới tu vi của Thượng Quan đại ca cũng có dấu hiệu đột phá thì phải.

- Hửm?

Nheo mắt lắng nghe những thanh âm hốt hoảng đang ngày một đến gần, ngay khi Tử Thanh còn đang nghi ngờ chưa dám khẳng định thì một nhóm người bất ngờ lao thẳng vào bên trong không gian nham thạch trước mặt.

- Ủa, Tử Thanh đại ca?

- Tử Thanh?

Sao ngươi lại ở đây?

Ánh mắt chạm nhau, cậu bạn Tử Thanh cũng không vội lên tiếng đáp lời, đơn giản chỉ liếc mắt nhìn về phía hai huynh muội Lý Tu Nghi và Lý Mộ Huyên một cái rồi lạnh giọng nói.

- Các ngươi đứng yên ở đấy đi, đừng làm ồn kẻo ảnh hưởng đến Bích Dao.

- À hả?

Bích Dao tỷ cũng ở đây sao?

- Bích Dao hẳn là đang luyện hóa gì đó rồi.

Ngươi yên tâm, bọn ta sẽ hộ pháp giúp ngươi.

Hờ hững gật đầu với tên nhóc Tử Vũ và Thượng Quan Văn Vũ một cái, đến khi ánh nhìn lạnh lùng quét tới phía hai huynh muội Lý Tu Nghi, giọng nói của Tử Thanh chợt trở nên trầm lặng hơn hẳn.

- Sao các ngươi lại tìm được tới đây?

Hàn Hi và Thượng Quan Văn Việt đang ở đâu?

Bị cái liếc mắt của Tử Thanh khiến cho toàn thân lạnh buốt, tên thanh niên gọi là Lý Tu Nghi vội kéo tay muội muội hắn là Lý Mộ Huyên ra sau lưng rồi cất giọng đáp.

- Hàn sư huynh thấy các ngươi một mình rời đi, sợ các ngươi gặp nguy hiểm nên kêu bọn ta lập tức đuổi theo...

- Ai ngờ vừa mới tới đây lại thấy nhiều Nguyệt Nha Thiên Ma Nghĩ như vậy.

Những tưởng các ngươi gặp nạn nên bọn ta mới liều mạng xông vào...

Lý Tu Nghi vừa dứt lời, tên nhóc Tử Vũ cũng vội gật đầu phụ họa.

- Đúng đó, đúng đó.

Thượng Quan Văn Việt đại ca rất lo cho các ngươi, ngay cả Hàn Hi đại ca cũng nóng lòng muốn đi cùng.

Vậy nên bọn ta mới vội lần theo khí tức của ngươi mà đuổi tới tận đây.

Ai mà ngờ, mấy tên Thiên Ma Nghĩ Hoàng kia khó xơi thật...

Đuôi lông mày nhẹ nhếch lên, dưới đôi mắt đang được Tâm Ma Dẫn phụ trợ, không khó để Tử Thanh có thể nhìn thấy một chiếc ngọc bài nho nhỏ vừa được Lý Mộ Huyên bóp nát.

Không ngoài dự kiến, chỉ một lát sau, cả Hàn Hi và Thượng Quan Văn Việt đều trong tình trạng áo quần có chút tả tơi cùng đồng thời xuất hiện.

Vừa vào đã vội vã cất tiếng hỏi thăm, Hàn Hi quả thật là đã xây dựng nên hình tượng của một người bạn tri âm tri kỉ vô cùng chất lượng trong mắt mọi người.

- Tử Thanh, ngươi không sao chứ?

Thấy ngươi đi về hướng sơn mạch này, mà lần trước ta lại vô tình trông thấy không ít Nguyệt Nha Thiên Ma Nghĩ ở đây.

Sợ là các ngươi gặp nguy hiểm cho nên mới vội vã đuổi theo...

Tạm thời khống chế cảm xúc trong lòng, Tử Thanh cố bày ra vẻ mặt nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng rồi đáp.

- Ừm.

Ta không sao, may là các ngươi đến kịp.

Hiện giờ quan trọng nhất là trợ giúp Bích Dao luyện hóa năng lượng từ Thiên Ma Nghĩ Hậu...

- Các ngươi giúp ta tranh thủ chút thời gian, giờ ta phải qua đó xem Bích Dao như thế nào rồi.

Thấy Tử Thanh nói xong liền muốn lao tới chỗ Bích Dao ngay, đuôi lông mày cùa Hàn Hi khẽ nhíu lại, một tia sáng mỏng ẩn dưới ống tay áo chợt lóe lên.

Sau đó, từng tiếng nổ lớn ầm ầm vang vọng, ba tên Thiên Ma Nghĩ Hoàng bất ngờ dẫn theo binh đoàn hàng trăm con Nguyệt Nha Thiên Ma Nghĩ khác thình lình xuất hiện ngay trước lối vào địa huyệt nham thạch.

Giả vờ hốt hoảng kêu lên, Hàn Hi thuận thế kéo cánh tay của Thượng Quan Văn Việt lùi lại một đoạn xa, kế đến liền hướng ánh nhìn lo lắng về phía Tử Thanh rồi lên tiếng cảnh báo.

- Không ổn rồi.

Ba tên Thiên Ma Nghĩ Hoàng này có tu vi ngang ngửa với tu giả Niết Bàn Cảnh trung kỳ đỉnh phong, chúng ta phải làm sao đây?

Nghiến răng ken két, cũng không rõ là ba tên Thiên Ma Nghĩ Hoàng này vì sao lại có thể thoát ra khỏi Tâm Ma Dẫn của mình nhanh đến vậy?

Lúc này, trong lòng Tử Thanh tuy rằng đã nảy sinh chút nghi ngờ đối với Hàn Hi, nhưng dẫu sao thì cũng từng là bạn cũ với nhiều năm gắn bó, vậy nên Tử Thanh cũng chỉ còn cách cố gắng đè nén sự nghi ngờ trong lòng xuống rồi nghiêm trọng nói.

- Ở đây chỉ có ta và Hàn Hi là có tu vi cao nhất, mọi người lập tức lui về sau hộ pháp cho Bích Dao.

Ta và Hàn Hi sẽ lo việc cản chân ba tên Thiên Ma Nghĩ Hoàng này.

Đám người nghe vậy liền nhanh chóng hành động, hiển nhiên là Thượng Quan Văn Vũ và tên nhóc Tử Vũ sẽ lùi về hộ pháp ở bên cạnh Bích Dao, nhưng vì cô nàng còn đang luyện hóa năng lượng nên hai người cũng không dám tới quá gần.

Mà hai huynh muội nhà Lý Tu Nghi và Lý Mộ Huyên thì lại tản ra hai bên khác nhau, sau đó yên lặng đợi chờ sự phân phó khác đến từ Hàn Hi.

Bị lơ đẹp, Thượng Quan Văn Việt có chút khó chịu liền xách theo Đế Mãng Kiếm đứng ngang hàng cùng với Hàn Hi, ý đồ muốn khẳng định vị trí của mình ở trong đoàn đội cũng không hề thấp kém.

Nhìn thấy Tử Thanh đang định nói gì đó, Hàn Hi như đoán được ý đồ của cậu liền vội vã quay qua giành phần nói trước.

- Để Thượng Quan đại ca cùng tham gia đi, ban nãy đánh nhau cùng ba tên này đã khiến cho ta chịu chút thương tích rồi.

Giờ có huynh ấy bên cạnh cũng giảm bớt áp lực cho hai người chúng ta.

Nghe ra hàm ý sâu xa ẩn trong lời nói của Hàn Hi, trong lòng Tử Thanh thực ra đã nổi máu nóng, thế nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra rất là bình tĩnh mà gật đầu đáp.

- Được thôi.

Hai người các ngươi chú ý, tốt nhất đừng có khiến ta phân tâm.

Ngươi cùng hắn lo giải quyết con Thiên Ma Nghĩ Hoàng bên trái, hai con còn lại giao cho ta.

Dứt lời liền thấy Tử Thanh vung tay ném ra vô số kim châm cùng chỉ đỏ, huyết tuyến tựa như mưa rơi lá rụng nháy mắt đã dệt thành thế trận cực kỳ phức tạp.

Vốn dĩ Tử Thanh có thể dùng Sát Lục Yêu Tiên một roi quật chết hai con yêu thú này, thế nhưng, dẫu sao thì nơi đây lòng người cũng là thứ vô cùng hiểm ác khó phòng, giữ lại một chút ám chiêu để phòng thân vẫn là sự lựa chọn an toàn hơn.

Trải qua nhiều lần nâng cấp và tinh luyện lại, đám kim châm và chỉ đỏ kia sớm đã đạt tới cấp độ của Linh khí cực phẩm, do đó, khi cả trăm ngàn cây kim châm cùng bay ra liền tạo nên một loại cảnh tượng rất đỗi hoa lệ.

Dưới những ngón tay thon dài của Tử Thanh, vô số kim châm cùng chỉ đỏ bay múa chớp mắt đã dệt nên thiên la địa võng trói chặt hai tên Thiên Ma Nghĩ Hoàng kia lại.

Nhìn cặp cánh Kiến mỏng manh trên lưng Thiên Ma Nghĩ Hoàng, tuy rằng trong lòng đang rất tức giận, thế nhưng, nghĩ tới việc một loại nguyên liệu luyện khí quý hiếm như thế này rất có thể sẽ bị hủy mất thì thật là không đáng.

Cẩn thận để trong quá trình dây dưa không làm hỏng mất cặp cánh quý giá của Thiên Ma Nghĩ Hoàng, Tử Thanh vừa kéo dài thời gian vừa âm thầm quan sát tình hình bên phía Bích Dao.

Nhìn cô nàng vẫn còn đang đắm chìm trong sự đau đớn thống khổ vô cùng, trong lòng Tử Thanh cũng ngay lập tức trùng hẳn xuống.

"Phập"

"Rầm"

Siết chặt chỉ đỏ trong tay khiến cho cặp cánh của một trong hai tên Thiên Ma Nghĩ Hoàng bị cắt đứt, Tử Thanh nhanh chóng vươn tay thu lấy món nguyên liệu quý giá này cất vào túi trữ vật, sau đó mới dùng ánh mắt hờ hững lướt tới vòng chiến bên phía Hàn Hi và Thượng Quan Văn Việt.

Không nhìn còn đỡ, ngay khi ánh mắt của Tử Thanh vừa quét tới, hình ảnh Hàn Hi và Thượng Quan Văn Việt đang phối hợp một cách vô cùng ăn ý nhất thời liền hiện lên trong đôi con ngươi đen láy của Tử Thanh.

Trông thấy hai người này phối hợp mà không có lấy một chút trở ngại nào, thậm chí, khi nhìn thoáng qua còn có cảm giác hệt như là một đôi tình nhân đang song kiếm hợp bích khiến cho Tử Thanh nổi máu khó chịu trong lòng.

Nhãn cầu vốn dĩ đã trở về với sắc thái nguyên bản nháy mắt như được kích thích mà chuyển thành một màu đỏ sậm yêu dị, lực công kích của kim châm cùng chỉ đỏ cũng theo đó mà tăng lên đến cả chục lần.

Dồn toàn lực hạ sát hai tên Thiên Ma Nghĩ Hoàng cùng một lượt, sau khi thu lấy nội đan, tinh phách cũng như hai khối thi thể to lớn cất vào túi trữ vật, lúc này chợt thấy Tử Thanh lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.

- Nhanh chóng giải quyết con yêu thú kia đi, với thực lực của hai người các ngươi không lẽ chỉ cầm chân nó được thôi à?

Bị lời nói của Tử Thanh làm cho khựng lại, kiếm trên tay Thượng Quan Văn Việt bất ngờ bị một luồng linh lực màu xanh nhạt đánh chệch hướng.

Vốn dĩ mũi kiếm sắc nhọn sẽ đâm lên người của Thiên Ma Nghĩ Hoàng, thế nhưng, bất ngờ là trong thời khắc Thượng Quan Văn Việt mất tập trung, mũi kiếm lại chệch hướng mà cắt về phía Hàn Hi đang đứng cách đó không xa.

"Xoẹt"

- Á...

- Hàn Hi.

Ngươi không sao chứ?

- Hàn sư huynh...

Nghe tiếng kêu đau đớn của Hàn Hi, lại thấy cánh tay đang không ngừng trào ra máu tươi của hắn, cậu bạn Tử Thanh vốn đang định chạy tới chỗ Bích Dao bất đắc dĩ đành phải dừng lại.

Vung tay phóng ra hơn một trăm cây kim châm ghim sâu vào thân thể của Thiên Ma Nghĩ Hoàng, sau khi liếc Thượng Quan Văn Việt một cái, bấy giờ mới nghe Tử Thanh lạnh giọng quát.

- Còn không mau giết chết con yêu thú kia đi.

Đợi ai ra tay giúp các ngươi nữa à?

- Hự...

Phụt...

Vừa quát xong lại nghe thấy tiếng rên đầy đau đớn của Bích Dao, nhìn cô nàng liên tục nôn ra máu tươi khiến cho Tử Thanh giận đến mức muốn xông lên gõ đầu đám người này một lượt.

Thân thể nhấp nháy vài cái đã lập tức xuất hiện ngay bên cạnh Bích Dao, mặc kệ ánh mắt ẩn giấu sự tính toán của hai huynh muội nhà họ Lý, cậu bạn Tử Thanh nhanh chóng ngồi xuống sau lưng Bích Dao, ngón tay kến ấn lập tức hình thành nên một đóa hoa Sen hai màu đen đỏ lơ lửng bên trên đỉnh đầu của cô nàng.

- Con nhỏ kia, cố gắng lên cho tao.

Mày mà buông lơi là tao đấm mày phù mỏ đấy, cố mà đột phá thành công cho tao, đừng có khiến anh mày mất mặt.

Nghe rõ chưa? Hả?

- Dùng hết sức luyện hóa nguồn năng lượng kia cho anh, yên tâm, có tao ở đây mày không chết được đâu...

Dùng khí hỗn độn giúp Bích Dao trấn áp sự trùng kích cắn trả của Tiên Thiên Linh Khí, cậu bạn Tử Thanh cố nén cơn giận dữ mà gào lên.

Nhìn tình cảnh bên phía Bích Dao đang ngày một căng thẳng, hai huynh muội Lý Tu Nghi và Lý Mộ Huyên sau khi nhận được một ánh mắt ra dấu của Hàn Hi thì liền lập tức thả ra một loại bột phấn kỳ lạ ném thẳng vào giữa hồ dung nham nóng cháy.

Mặc dù bột phấn rải ra rất bí mật, nhưng vẫn không tránh khỏi sự đề phòng của Tử Thanh, vậy nên, trong lúc nguy cấp thì cậu bạn Tử Thanh vẫn cố gắng vẩy tay tạo nên một tầng kết giới bao phủ ở bên ngoài để đề phòng nguy hiểm.

Trông thấy hai huynh muội Lý Tu Nghi đã làm xong việc được giao, khóe môi Hàn Hi bất giác cũng nhẹ vểnh lên tạo thành một nụ cười hài lòng.

- Ta không sao.

Thượng Quan đại ca, mặc kệ ta, mau giết chết tên Thiên Ma Nghĩ Hoàng kia đi, đừng để nó có cơ hội tiếp cận bọn họ.

Cố ghì lại bàn tay của Thượng Quan Văn Việt, Hàn Hi bày ra vẻ mặt lo lắng mà cất lời nhắc nhở.

Nghe Hàn Hi nói vậy, trong mắt Thượng Quan Văn Việt chợt hiện lên một chút bối rối, nhưng dưới sự kiên quyết của Hàn Hi, hắn cũng không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.

- Được.

Đợi ta một chút, ngươi cũng tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi chốc lát đi.

Giải quyết xong con yêu thú này ta sẽ quay lại ngay.

Chỉ có điều, mọi thứ cũng không hề đơn giản giống như Thượng Quan Văn Việt thấy, ngay vào lúc hắn vung Đế Mãng Kiếm trong tay lên muốn chém chết Thiên Ma Nghĩ Hoàng thì bất ngờ lại có biến cố xảy ra.

"Rào rào..."

Mặt hồ dung nham vốn dĩ yên ắng đột ngột trở nên sôi trào lạ thường, sau đó, từ sâu trong tầng chất lỏng nóng cháy màu nâu đỏ chợt bay lên một mảnh gương đồng cũ kỹ.

"Rầm rầm..."

Tiếng đất đá nứt vỡ không ngừng vang lên, cả không gian địa huyệt bỗng chốc bởi vì luồng năng lượng chấn động kia mà rung lắc dữ dội.

Thế rồi, tiếp nối theo sau mảnh gương đồng là ba cái đầu Rắn lớn phủ đầy những gai nhọn chầm chậm trồi lên.

- Grào...

Là kẻ nào dám quấy phá giấc ngủ của bản tôn?

Hừ...

"Ầm ầm ầm..."

- Á mẹ ơi...

Cái con gì đây?

- Ba... ba cái đầu.

Tận ba cái đầu Rắn lớn thật là lớn...

Nhìn tình huống bất ngờ xảy ra, ngay cả Tử Thanh vốn đang cật lực hỗ trợ Bích Dao luyện hóa Tiên Thiên Linh Khí cũng phải rùng mình phát sợ.

Ba cái đầu Rắn này rất lớn, vừa mới trồi lên từ giữa mặt hồ dung nham không lâu đã sớm đạt tới độ cao hơn hai chục mét rồi.

Đáng nói là, tuy rằng con dị thú này có tới ba cái đầu, nhưng chỉ có mỗi cái đầu ở chính giữa là có thể phát ra tiếng nói của nhân loại mà thôi.

Lục tìm nguồn thông tin trong không gian ký ức, rất nhanh sau đó liền nghe thấy tên nhóc Tử Vũ che miệng mà hét lên.

- Ôi mẹ của ta ơi.

Đây... đây là Thượng cổ yêu thú Tam Thủ Liệt Viêm Giao...

Ở đây... ở đây như thế nào lại có một tên đầu to đáng sợ như thế này chứ?

Nghe Tử Vũ hét lên, trong lòng Tử Thanh cũng nhẹ nảy một cái, khóe môi không tự chủ được mà khẽ lắp bắp.

- Tam Thủ Liệt Viêm Giao.

Cái con yêu thú này hẳn là hậu nhân của Thượng cổ Thánh thú Cửu Đầu Xích Viêm Long nhỉ?

- Haizzz.

Tuy nói là hậu nhân, nhưng dù sao thì cũng đã tiến hóa đến ba đầu.

Yêu thú này sớm đã có thể so với tu giả Luân Hồi đệ nhị cảnh rồi...

Nhờ có khí linh của Tâm Ma Kính, trong não Tử Thanh rất nhanh đã hiện ra thông tin của con yêu thú trước mặt.

Lấy tu vi bây giờ của cậu, dù là có dốc hết sức lực cùng con yêu thú này đánh một trận thì cũng không có khả năng an toàn mà rút lui.

Dù sao thì cái tầng lớp cao ngất như Luân Hồi Cảnh này cũng không phải là thứ mà Tử Thanh có thể dựa vào Tiên khí để rút ngắn khoảng cách được.

Nhìn ba chiếc đầu Rắn khổng lồ, Hàn Hi vốn dĩ đang uể oải vội đứng thẳng dậy tỏ vẻ thành kính chắp tay chào hỏi.

- Vãn bối là đệ tử của Huyền Thiên Tiên Điện, xin ra mắt Viêm Giao tiền bối.

Lần này chúng vãn bối đã mạo phạm, kính xin tiền bối nể mặt hộ tông Thánh thú Bát Dực Thiên Long của tệ phái mà bỏ qua cho.

- Hừ.

Thì ra là đệ tử của Huyền Thiên Tiên Điện.

Năm xưa cái tên Bát Dực kia quả thực là cùng ta có chút giao hảo, chỉ có điều...

Vốn nghe thấy Hàn Hi nói ra tên của hộ tông Thánh thú thì Tam Thủ Liệt Viêm Giao đã có chút hòa hoãn hơn, chỉ có điều, trong không khí lúc này lại truyền đến một loại mùi hương khiến cho tên yêu thú này cực kỳ chán ghét.

- Grào...

Là mùi vị của Độc Nhãn Huyết Bức Long.

Ai? Ai trong số các ngươi lại có được đồ của tên kia?

Sắc mặt của đám người đột ngột trắng bệch, sự nổi giận của một yêu thú có tu vi Luân Hồi cảnh thật sự là bọn họ không chịu được.

Ngay khi mấy người Thượng Quan Văn Việt đang còn ngơ ngẩn, từ trong một cái túi trữ vật nhỏ treo bên hông Bích Dao chợt có một đóa hoa màu đỏ rực như lửa lơ lửng bay ra.

Đóa hoa vừa xuất hiện, đôi mắt của Tử Thanh cũng lập tức tối lại, tiếng gầm đầy phẫn nộ của Tam Thủ Liệt Viêm Giao lại một lần vang lên.

- Huyết Hỏa Độc Long Hoa?

Ngươi vậy mà lại có một đóa hoa do tên kia trồng nên?

Tốt, tốt lắm...

- Grào grào...

Nhìn thấy tên yêu thú này nổi giận như vậy, Tử Thanh ngay lập tức ý thức được mọi chuyện không hề đơn giản.

Mặc dù đang dùng sức hỗ trợ Bích Dao luyện hóa Tiên Thiên Linh Khí, nhưng cậu vẫn nhịn không được cảm giác sợ hãi trong lòng mà âm thầm cùng khí linh của Tâm Ma Kính trao đổi.

"Bùm"

- Hự...

Một chiếc đuôi Rắn khổng lồ bất ngờ quất mạnh lên trên tầng kết giới, cậu bạn Tử Thanh đang ngồi sau lưng Bích Dao chợt cúi người nôn ra một ngụm máu loãng.

Như cảm nhận được nguy hiểm ở bên ngoài, Bích Dao lúc này cũng đột ngột hét lên một tiếng, sau đó, ngọn lửa màu vàng đỏ từ trong cơ thể nháy mắt bùng lên rồi nhanh chóng bao trùm lấy cả hai người Tử Thanh.

Mắt Rắn lóe sáng, Tam Thủ Liệt Viêm Giao nhìn thấy cảnh này chợt cười lớn một tiếng, tiếp đến liền vung đuôi cuốn lấy hai người đang được ngọn lửa bao phủ kia rồi lặn sâu xuống đáy hồ nham thạch.

- Ha ha ha ha.

Thuần Dương Linh Thể thật là hiếm gặp, món quà này bản tôn sẽ nhận lấy.

Tạm tha cho các ngươi một mạng, mau chóng cút khỏi đây đi.

"Ào ào..."

Cả đám người đều vì cảnh tượng xảy ra quá đỗi bất ngờ mà ngơ ngẩn mất một hồi lâu, đến khi tỉnh táo lại thì Tam Thủ Liệt Viêm Giao và hai người Tử Thanh đều đã biến mất.

Được hỏa diễm của Bích Dao bao phủ, lại bị Tam Thủ Liệt Viêm Giao bắt đi, ngay vào lúc Tử Thanh định cưỡng ép dùng Sát Lục Yêu Tiên đánh vỡ kết giới xung quanh thì bên tai chợt có một giọng nói trầm khàn vang lên cản lại.

- Tiểu hữu đừng sợ.

Bản tôn mang các ngươi đến một nơi an toàn trước, sau đó ngươi hãy xé mở kết giới cũng không muộn.

Chỉ vài phút sau, khi giọng nói kia lại vang lên một lần nữa, lúc này Tử Thanh mới cẩn thận mở kết giới hỏa diễm bên ngoài mà chui ra.

Vừa thoát khỏi kết giới liền thấy bản thân và Bích Dao đã đi tới một mảnh không gian khác, nơi đây ngoại trừ những dòng dung nham nóng chảy uốn lượn khắp nơi ra thì ở giữa trung tâm chính là một thạch đài hoang phế tàn tạ.

Thạch đài này có hình dạng tựa như một đóa yêu hoa thượng cổ kỳ dị, tuy rằng mang dáng vẻ của một đóa Sen nhưng bên trên cánh hoa lại có vô số răng cưa và gai nhọn.

Chính giữa đóa hoa này là một lão giả có chút gầy gò, thân thể được phủ lên bởi một tầng y phục đã cực kỳ rách nát.

Đáng nói là, từ trên người vị lão giả này còn đang không ngừng có khí đen thoát ra, tạo nên một cảnh tượng đáng sợ đến sởn gai óc.

Cung tay cúi đầu thi lễ, với kiến thức của bản thân, Tử Thanh không khó để nhìn ra cái vị lão giả này không hề tầm thường.

Hơn nữa, người ta kéo mình xuống đây, nhưng trong lời nói lại mang tính trấn an cùng sự mềm mỏng như muốn nhờ cậy, vậy nên Tử Thanh cũng không dám lơ là thất lễ.

- Vãn bối Tử Thanh, đệ tử của Cửu Lâm Tiên Vực xin ra mắt tiền bối.

Nghe Tử Thanh chào hỏi, vị lão giả kia chợt nở một nụ cười so với tiếng cười của Tam Thủ Liệt Viêm Giao khi nãy thì nhẹ nhàng hơn nhiều mà đáp.

- Ha ha.

Ra là đến từ Cửu Lâm Tiên Vực.

Không biết hai lão bất tử kia của quý phái có khỏe hay không?

- Ẹc...

Bị hỏi bất ngờ, thế nhưng rất nhanh thì Tử Thanh lập tức nhận ra "hai lão bất tử" trong lời lão giả này là ai, vậy nên liền nghe cậu cẩn trọng đáp.

- Dạ thưa tiền bối, hai vị tông chủ vẫn tốt.

Tuy rằng rất ít hiện thế, nhưng vãn bối cũng rất may mắn được diện kiến hai lần.

Trông thấy Tử Thanh hiền lành lễ phép, ánh mắt của vị lão giả kia cũng nhẹ nhàng hơn đôi phần.

- Ừm.

Thật ra, kéo các ngươi xuống đây vừa là giúp hai ngươi thoát khỏi cái tên nhóc tâm cơ của Huyền Thiên Tiên Điện kia.

Một phần cũng là hi vọng tiểu tử ngươi có thể giúp bản tọa một việc quan trọng.

Hai mắt trợn ngược, Tử Thanh đương nhiên hiểu rõ người mà lão giả này nói chính là Hàn Hi, nhưng còn về việc giúp đỡ kia thì cậu lại không hiểu một chút gì hết.

Bàn tay của lão giả khẽ nắm lại rồi mở ra, một tia linh khí u ám tựa như là sinh vật sống bất ngờ ngọ nguậy lao đi loạn xạ, ý đồ muốn xông tới cắn nuốt hai người Tử Thanh và Bích Dao.

- Hừ.

Làm càn...

Một tiếng quát vang lên, linh lực và ngọn lửa màu xích kim trên tay lão giả lập tức bùng cháy, sau đó, mảnh gương đồng màu nâu đỏ cũng đồng thời chiếu ra một luồng ánh sáng vàng rực, mạnh mẽ đem tia linh khí u ám kia phong tỏa lại.

Nhìn ánh mắt ngơ ngẩn của Tử Thanh, vị lão giả kia khẽ thở dài một cái rồi cất giọng giải thích.

- Haizzz.

Đây chính là một tia tàn hồn của Thượng cổ Hung thú Hỗn Độn Thiên Ma Mãng, đã ngàn năm qua đi, nhưng tấm thân tàn tạ của bản tôn vẫn chưa thể nào luyện hóa được hết ác chú mà hắn để lại...

Thế rồi, sau khi nghe lão giả này kể lại, bấy giờ thì Tử Thanh mới có cơ hội được biết.

Thì ra, từ hàng ngàn vạn năm về trước, khi mảnh không gian nơi đây vẫn còn thuộc về thượng giới, vốn dĩ cũng từng có không ít các loại Thượng cổ yêu thú tồn tại, thậm chí là Thánh thú và Hung thú cũng đã từng xuất hiện qua vài lần.

Do đó, khi mảnh không gian nơi đây bị vỡ, kéo theo truyền thừa của các Thượng cổ yêu thú này lưu lạc khắp nơi trong không gian, thu hút không ít các cường giả yêu thú tìm cách xông vào để mong có thể đạt được truyền thừa cơ duyên to lớn cho mình.

Ngàn năm trước, vị lão giả này chân thân vốn là một con Liệt Hỏa Viêm Xà, trong một lần mấy vị cường giả của yêu thú tộc kết minh xé rách kết giới của mảnh không gian này liền thuận lợi xâm nhập vào bí cảnh nơi đây.

Vốn dĩ mọi chuyện sẽ không có gì quá mức nguy hiểm, bởi lẽ khi đó lão mới chỉ có tu vi Niết Bàn Cảnh hậu kỳ, hoàn toàn không bị bí cảnh bài xích hay thanh trừ.

Lại nói, lão giả này vận khí cũng không tệ, khi vừa mới xâm nhập vào bí cảnh không lâu liền may mắn tìm được tinh huyết của Tam Thủ Xích Linh Giao, từ đó tiến hóa bản thân và đột phá cảnh giới.

Chỉ là, lão cũng không ngờ tới, bản thân vậy mà lại bị một tên Độc Nhãn Huyết Bức Long ám toán, ý đồ cướp đoạt truyền thừa tinh huyết mà lão vừa đạt được.

Khi hai bên đang điên cuồng đối chiến, bất ngờ là một kẻ thứ ba khác lại đột ngột xông ra, mà kẻ này không ai khác chính là tàn hồn của Hung thú thượng cổ Hỗn Độn Thiên Ma Mãng.

Tuy chỉ là tàn hồn, nhưng đối với vị lão giả chân thân là Liệt Hỏa Viêm Xà sớm đã trọng thương này thì quả thật là một sự nguy hiểm đến mức trí mạng.

May mắn là khi tia tàn hồn kia định công kích thần hồn của lão giả để đoạt xá, thì mảnh gương đồng vốn là chí bảo mà Tam Thủ Xích Linh Giao để lại đã giúp cho vị lão giả kia tránh được một đòn trí mạng.

Nhưng tàn hồn kia cũng không vừa, đoạt xá không thành liền dùng toàn bộ năng lượng của mình ngưng tụ thành một dấu ác chú, khiến cho linh hồn của vị lão giả này không ngừng bị khí hỗn độn ăn mòn và luyện hóa.

Ban nãy, khi Tử Thanh dùng khí hỗn độn giúp Bích Dao trấn áp Tiên Thiên Linh Khí cắn trả, vị lão giả này mặc dù từng có giao tình với hộ tông Thánh thú của Huyền Thiên Tiên Điện, song vẫn phá lệ đưa hai người xuống đây, coi như là ngăn cản ý đồ xấu xa gì đó của Hàn Hi.

Nhận được một lượng lớn thông tin, lại thấy Bích Dao sau khi tới đây đã dần dần ổn định lại năng lượng trong nội thể, lúc này thì cảm giác căng thẳng trong lòng Tử Thanh mới chậm chậm nơi lỏng hơn một chút.

Biết là kết quả như vậy chắc chắn có sự nhúng tay của vị lão giả, cho nên Tử Thanh cũng rất thẳng thắn mà chắp tay dò hỏi.

- Không biết là vãn bối có thể giúp được gì cho tiền bối?

Nếu là có, kính xin tiền bối cứ nói, vãn bối sẽ hết lòng tương trợ.

Mỉm cười gật đầu, vị lão giả kia thoáng suy nghĩ một chút rồi vươn tay chỉ xuống thạch đài đổ nát dưới thân mà trầm giọng nói.

- Bên dưới thạch đài này thực ra đang phong ấn một giọt tinh huyết truyền thừa của Thượng cổ Cửu Đầu Xích Viêm Long.

Do đó, suốt ngàn năm qua bản tôn mới có thể nhờ vào chút lực lượng thẩm thấu ra để miễn cưỡng phong ấn lại đạo trớ chú kia...

- Chỉ là, thời gian qua đi, sự ăn mòn của hỗn độn chi khí đối với linh hồn của bản tôn lại càng nghiêm trọng.

Nếu không nhanh chóng loại bỏ trớ chú, vậy thì tàn hồn của Hỗn Độn Thiên Ma Mãng sẽ hoàn toàn cắn nuốt linh hồn của bản tôn, từ đó chân chính đoạn xá mà sống lại...

Dừng một chút, lại như mềm mỏng hơn, vị lão giả kia chợt nghiêm giọng nói.

- Bản tôn biết tiểu tử ngươi tu luyện công pháp có thể luyện hóa hỗn độn chi khí.

Chỉ cần ngươi có thể giúp bản tôn chế ngự được sự ăn mòn của khí hỗn độn, vậy thì bản tôn có thể mượn dùng năng lực của Thiên Dương Kính để phá giải trớ chú...

- Dĩ nhiên việc này không hề đơn giản.

Vậy nên, sau khi hoàn thành, bản tôn sẽ dùng giọt tinh huyết của Thượng cổ Cửu Đầu Xích Viêm Long trợ giúp nha đầu kia đột phá Niết Bàn Cảnh trung kỳ...

- Thậm chí, nếu như tiểu nha đầu kia muốn, vậy thì cũng có thể bái bản tôn làm sư.

Dù sao thì ở trên phương diện luyện đan, bản tôn vẫn có thể chỉ dạy cho nha đầu này đôi chút.

Trợn tròn hai mắt mãi cũng không nói nên lời, trong lòng Tử Thanh lúc này liền lập tức dâng lên một sự cảnh giác vô cùng cao độ.

Cái loại lộc lá từ trên trời rơi xuống như thế này quả thật là không dễ để nuốt, cho nên vẫn cần cẩn thận hơn nhiều mới được, nếu không thì lại trở thành miếng mồi ngon nhét kẽ răng của người ta mất.

Chỉ là, khi lão giả kia nói tới tàn hồn của Hỗn Độn Thiên Ma Mãng, cộng thêm những hỗn độn chi khí nơi đây, khí linh của Tâm Ma Kính bất ngờ lại như đang thúc giục cậu nhanh chóng đồng ý.

Xem ra, cái tia tàn hồn và những hỗn độn chi khí quanh đây hẳn là rất có ích đối với bản thân Tử Thanh, do đó, sau một hồi suy nghĩ, lúc sau chợt thấy Tử Thanh cất lời thỏa thuận.

- Được.

Nếu như tiền bối đã mở lời, vậy thì vãn bối cũng xin được góp một chút sức mọn.

Chỉ mong rằng sau khi sự thành, tiền bối có thể giúp muội muội của vãn bối đột phá thành công.

Nhìn vị lão giả kia gật đầu xác định, Tử Thanh khẽ âm thầm trao đổi cùng khí linh của Tâm Ma Kính một chút, sau khi lén bố trí ra một loạt những trận pháp bảo vệ ở bên ngoài Bích Dao, lúc này Tử Thanh mới yên tâm mà tiến về phía thạch đài đổ nát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.