🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vốn là sau khi Bích Dao ổn định được nguồn năng lượng cuồng bạo ở bên trong tinh phách của Liệt Hỏa Thiên Tước thì Túy Nguyệt đã có đi tìm Tử Thanh.

Ngay khi biết cậu muốn luyện chế một loại Linh khí có hình dạng như hai chiếc chuông nhỏ, kích thước chỉ lớn bằng lòng bàn tay thì Túy Nguyệt đã gửi tin cho vị Hồng Phất nhị trưởng lão ở trong nội môn kia.

Thậm chí, lần này để thưởng cho Bích Dao đã có cố gắng đột phá tới Thần Phách Cảnh, cậu bạn Tử Thanh thân làm anh trai cũng không có keo kiệt mà lấy năm khối đá tên là Xích Luyện Ngu Cơ ngày trước cướp được trong không gian bí cảnh giao cho Túy Nguyệt nhờ gửi tới tay Hồng Phất trưởng lão.

Hơn nữa, ở trong lời nhắn cậu đã nói rất rõ là muốn luyện chế ra một cặp chuông đồng, kích thước chỉ bằng một chiếc ly uống trà loại nhỏ, bên trên chuông còn có một cái móc treo để dễ dàng gắn vào một dải khăn lụa.

Tính ra thì cặp chuông mà cậu nhờ Hồng Phất trưởng lão luyện chế này có phần rất giống với Liệt Thiên Ma Đao và dải khăn lụa Hắc Nguyệt Yêu Lăng của mình, mặc dù một cái là đao, một cái là chuông, nhưng nói thế nào thì cũng là thứ được móc vào đầu của một dải khăn lụa.

Còn về dải khăn lụa dùng để móc hai chiếc chuông vào thì Tử Thanh quyết định là sẽ do mình tự tay luyện chế.

Bởi vì trước đó Tâm Ma Kính đã rung động khi nhìn thấy hình vẽ của Phệ Hỏa Kim Tằm, cho nên cậu mới đi chọn cái nhiệm vụ khó nhằn này.

Vì vậy, trong lúc mà cả Bích Dao và Túy Nguyệt đều không có ở đây, Tử Thanh liền cùng Tâm Ma Kính âm thầm trao đổi.

Nói là trao đổi, chi bằng nói là Tử Thanh đem con tằm nhỏ màu vàng kim xen lẫn chút ánh đỏ trong hộp gỗ ra cho Tâm Ma Kính làm việc thì đúng hơn.

Nhưng dẫu sao thì Phệ Hỏa Kim Tằm vẫn là yêu thú biến dị cấp năm, cho nên cũng không thể xem thường được, may mà trước đó Hồng Phất trưởng lão đã dùng cấm chế phong ấn nó rồi, nếu không thì Tử Thanh lại phải đau đầu một phen.

Sau khi để cho Tâm Ma Kính trôi nổi bên trên con tằm nhỏ một lúc lâu, đang lúc Tử Thanh suýt ngủ gật thì từ trên chiếc gương đồng này chợt phóng ra hàng trăm sợi tơ màu đỏ như máu rót vào trên người Kim Tằm.

Chỉ trong chớp mắt, tầng cấm chế trên người nó đã được giải trừ, vô số hoa văn màu máu cũng hiện lên trên thân thể mập mạp vàng óng.

"Chít chít chít"

Phát ra tiếng kêu đầy giận dữ, con Kim Tằm vốn chỉ bé bằng một ngón tay đột nhiên hóa lớn biến thành một con tằm khổng lồ dài đến cả chục mét.

Toàn thân con tằm này có màu vàng kim, bên trên hiện lên đầy những hoa văn màu máu kỳ lạ, thậm chí còn có một ngọn lửa màu xích kim đang không ngừng bốc cháy bên ngoài thân nó.

"Phụt phụt"

Hàng trăm sợi tơ nhỏ tựa như những mũi tên lửa màu máu chợt từ trong miệng của Kim Tằm phóng thẳng về phía Tử Thanh khiến cho cậu giật mình mà hét lên.

- Bà cố nội cha con kia, sao tự nhiên mày lại đi đánh tao thế này?

Á... nóng... nóng quá...

Bị những sợi tơ lửa bắn trúng, cho dù là trước đó Tử Thanh đã vận linh lực để phòng ngự, thế nhưng từ trên những nơi bị tơ lửa bắn trúng vẫn không ngừng truyền đến cảm giác bỏng rát như bị thiêu đốt.

May mà Tâm Ma Kính nhanh chóng phóng ra ánh sáng màu đỏ hồng khóa chặt con tằm lớn kia lại ngăn không cho nó phóng ra tơ lửa nữa, chứ nếu không thì Tử Thanh có khi đã bị nó đốt thành con Chó thui rồi.

Nhìn con tằm lớn đang dần dần thu nhỏ lại phát ra từng tiếng kêu xì xì, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cậu bạn Tử Thanh bất ngờ lại lấy con tằm nhỏ màu trắng bạc do toàn bộ tinh hoa của Thái Cổ Băng Tằm ngày trước ngưng tụ ra để so sánh.

Chỉ là, ngay khi vừa nhìn thấy con Tằm nhỏ màu bạc, Kim Tằm vốn đang nằm im trong lồng ánh sáng do Tâm Ma Kính phóng ra lại bỗng nhiên nổi điên mà muốn xông lên cắn xé ngân tằm ở trong tay Tử Thanh.

Tuy rằng rất là khó hiểu, nhưng Tử Thanh cũng lười đi xem xét vấn đề, cậu đơn giản chỉ là nhìn về phía Tâm Ma Kính một chút rồi uể oải nói.

- Haizzz.

Con tằm này cục súc quá, tao không biết cách luyện hóa nó đâu.

Hay mày giúp tao nhá, he he...

Và thế là, sau khi Tử Thanh nói với Tâm Ma Kính một câu mang tính vô trách nhiệm cực cao thì chiếc gương này bỗng toát ra một luồng ánh sáng lập lòe tựa như kháng nghị việc cậu lười biếng vậy.

Nhưng thật ra thì Tử Thanh cũng không biết cách luyện hóa Phệ Hỏa Kim Tằm thật, mà Tâm Ma Kính thì lại khác, nó vốn là thượng cổ Tiên khí, trải qua trăm vạn năm tồn tại nên không thiếu gì cách luyện hóa con Tằm lửa này, vậy nên cậu mới đem chuyện luyện hóa Phệ Hỏa Kim Tằm lẳng lại cho nó.

Kháng nghị bất thành, vậy nên chỉ thấy Tâm Ma Kính biến lớn lên rồi thu con kim tằm vào trong không gian âm u vô tận của mình.

Sau đó, một cảnh tượng vô cùng kỳ dị chợt xảy ra khiến cho Tử Thanh phải há hốc mồm vì kinh ngạc.

Vốn con Phệ Hỏa Kim Tằm kia là yêu thú cấp năm biến dị, nhưng thật không ngờ là, sau khi nó đi vào bên trong không gian của Tâm Ma Kính lại vô tình hấp thu được phân nửa dược lực đang được luyện hóa của Huyết Long Hỏa Dực Hoa mà tấn cấp.

Khi này thì nó bỗng biến thành một con tằm nhỏ toàn thân bập bùng một ngọn lửa màu xích kim, hơn nữa, cơ thể vốn có màu vàng ròng cũng chuyển dần sang sắc đỏ đậm trong suốt tựa như thủy tinh, những đường nét hoa văn màu máu bỗng chốc biến thành những phù văn màu vàng kim kỳ lạ.

Sự biến hóa này không chỉ mang đến cho nó một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ, mà sau khi hấp thu hơn phân nửa số dược lực của Huyết Long Hỏa Dực Hoa còn khiến cho con tằm nhỏ này lột xác biến thành một loại tồn tại cực kỳ bá đạo, độ quý hiếm của nó thậm chí có thể so sánh với vị trí của Thái Cổ Băng Tằm trong Thiên Tằm tộc.

Hai mắt mở lớn như thể không tin vào cảnh tượng vừa mới diễn ra, tuy rằng cậu bạn Tử Thanh đã đọc qua rất nhiều các loại tiểu thuyết tu tiên, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu chứng kiến cảnh tượng một yêu thú lột xác chân thực đến như vậy.

Trong đầu chợt nhận được một nguồn thông tin đến từ Tâm Ma Kính, lúc này cậu bạn Tử Thanh mới biết được con tằm vừa lột xác xong kia có tên gọi là gì.

- Xích Dương Ly Hỏa Tằm.

Đây là... ôi mẹ ơi...

Yêu thú cấp sáu Xích Dương Ly Hỏa Tằm...

Kinh hãi mà thốt lên, luồng thông tin do Tâm Ma Kính truyền lại đã cho cậu biết, cái con tằm kia sau khi lột xác lại có thể biến thành một loại tồn tại vô cùng quý hiếm trong Thiên Tằm tộc tên là Xích Dương Ly Hỏa Tằm.

Loại yêu thú như Xích Dương Ly Hỏa Tằm này trời sinh cực kỳ ưa thích các loại lửa, chẳng những có thể phun ra tơ tằm có chứa hỏa diễm mà tự thân của loài yêu thú này cũng sở hữu một loại yêu phách chân hỏa có năng lực không hề yếu kém.

Bởi vì tính chất đặc thù, cho nên loại yêu thú này rất khó để sinh ra, đa phần đều là do các loại Thiên Tằm có Hỏa tính tu luyện rồi lột xác mà hóa thành.

Rất may cho Tử Thanh khi có Tâm Ma Kính trong tay, vậy nên lần luyện chế pháp khí cho Bích Dao này mới có thể gặp được một cảnh tượng lột xác hiếm có như vậy.

Trong khoảng không gian hắc ám vô cùng vô tận của Tâm Ma Kính, hàng ngàn hàng vạn ngọn lửa vô hình vô sắc chợt từ giữa hư không quét tới đem con tằm vừa mới lột xác xong luyện hóa thành pháp khí.

Bởi vì không muốn cho dải khăn lụa mà mình luyện ra gây nên động tĩnh quá lớn, cho nên Tử Thanh đã cố gắng dùng năng lực của Tâm Ma Kính dồn nén toàn bộ năng lượng của Xích Dương Ly Hỏa Tằm hóa thành một dải khăn lụa màu đỏ thẫm, bên trên còn in hằn những đường nét hoa văn màu vàng kim tựa như những loại kí tự cổ xưa kỳ lạ.

Sở dĩ, có những kí tự hoa văn màu vàng kim in hằn lên trên dải khăn lụa là bởi vì trong lúc tấn cấp thành Xích Dương Ly Hỏa Tằm, con Kim Tằm kia đã hấp thu hơn phân nửa năng lượng của Huyết Long Hỏa Dực Hoa, từ đó khiến cho thân thể chuyển dần sang sắc đỏ đậm trong suốt tựa như thủy tinh.

Mà lúc này, những đường nét hoa văn màu máu trên thân nó trước đây đều đồng loạt chuyển thành màu vàng kim óng ánh, cho nên, khi Xích Dương Ly Hỏa Tằm bị luyện hóa, những đường nét hoa văn này mới có sự biến đổi về chất mà hóa thành những dòng ký tự cổ xưa màu vàng ròng.

Chẳng biết được là đã ở trong không gian vô tận hắc ám của Tâm Ma Kính bao lâu, chỉ biết rằng, sau khi bị vô hình hỏa diễm ở trong không gian này thiêu đốt thì Xích Dương Ly Hỏa Tằm đã từ một con tằm toàn thân hừng hực lửa cháy hóa thành một dải khăn lụa dài hơn mười mấy mét.

Khăn lụa vừa được luyện thành có kích thước gần giống với Hắc Nguyệt Yêu Lăng của Tử Thanh, tuy nhiên, nếu xét về màu sắc hay là những đường nét hoa văn in hằn ở phía trên thì lại hoàn toàn trái ngược.

Dải lụa này thuần một màu đỏ thẫm, bên trên hiện đầy những đường nét hoa văn cổ xưa màu vàng ròng, tuy là không có lớn viền mỏng màu bạc như Hắc Nguyệt Yêu Lăng, thế nhưng từ trên dải lụa màu đỏ thẫm này lại có hỏa diễm màu vàng đỏ bốc lên hừng hực.

Cầm lấy khăn lụa vào tay, một loại cảm giác vô cùng nóng rực ngay lập tức xông thẳng vào cơ thể khiến cho Tử Thanh có chút giật mình mà thốt lên.

- Uây.

Nóng thật đấy, cái dải khăn lụa này còn nóng hơn cả lửa ở đáy sông nham thạch nữa.

Thế thì để anh đặt cho mày một cái tên thật kêu nhá...

- Ừm... gọi là gì nhỉ?

À... gọi mày là Xích Diệm Hồng Lăng nhá.

Bao bá cháy luôn.

He he he he...

Thế là, sau một thời gian dài để mặc cho Tâm Ma Kính giúp mình luyện hóa Xích Dương Ly Hỏa Tằm, cuối cùng thì một dải khăn lụa có phẩm chất không kém gì một món thượng phẩm Linh khí cũng ra đời.

Nhưng vì Tử Thanh không muốn lộ ra phẩm chất thật của dải khăn lụa này, cho nên cậu đã dùng năng lượng của Tâm Ma Kính để phong ấn và che giấu đi khí tức cường đại của Xích Diệm Hồng Lăng, khiến cho dải khăn lụa vốn là thượng phẩm Linh khí này chỉ biểu hiện ra ở cấp bậc thượng phẩm Pháp khí mà thôi.

Giờ đây, Tử Thanh cũng chỉ còn đợi mỗi cặp chuông nhỏ do Hồng Phất trưởng lão luyện chế nữa thôi là cậu đã có thể hoàn thành một món Linh khí để tặng cho Bích Dao rồi.

Rời khỏi không gian của Tâm Ma Kính, lại phát hiện ra ở ngoài mới chỉ trôi qua có ba ngày, tính ra thì Tử Thanh vẫn còn dư giả thời gian để tu luyện, vậy là lại thấy cậu chọn một chỗ trống để ngồi xuống bắt đầu tĩnh tu.

Trong quá trình này, dải khăn lụa Hắc Nguyệt Yêu Lăng cũng bất ngờ xuất hiện bay xung quanh người Tử Thanh, mà Tâm Ma Kính cũng rất chủ động dùng năng lực của mình để luyện hóa lại món pháp khí này.

Thậm chí, Tâm Ma Kính còn có ý định đem Liệt Thiên Ma Đao và dải khăn lụa hòa vào với nhau thành một thể.

Mặc dù trước đó Tử Thanh đã thành công nắm giữ và luyện hóa Liệt Thiên Ma Đao, nhưng còn về dải khăn lụa do tinh hoa của Thái Cổ Băng Tằm ngưng tụ thì vẫn chưa thể nào dung nhập cùng với hai lưỡi đao này, do đó mới hình thành nên một món pháp khí rời rạc không có tính thống nhất.

Vì vậy, trong lần tu luyện này của Tử Thanh, Tâm Ma Kính thế mà lại tự động gọi kiện pháp khí rời rạc này ra để bắt đầu luyện hóa lại, mục đích chính là để cho Liệt Thiên Ma Đao và Hắc Nguyệt Yêu Lăng có thể hóa thành một thể thống nhất, khi đó thì mới có khả năng thăng cấp trở thành cực phẩm Tiên khí.

Quá trình này không biết sẽ phải trải qua bao nhiêu năm tháng, thế nên Tâm Ma Kính mới lựa chọn việc âm thầm luyện hóa lại pháp khí giúp cho Tử Thanh trong lúc cậu đang tu luyện.

Bởi vì có tiền thân là Tiên khí xuất hiện từ thời thượng cổ xa xưa, cho nên linh trí của Tâm Ma Kính vô cùng cổ lão, nó giống hệt như là một nhà thông thái đã sống qua rất nhiều năm tháng, chứng kiến qua vô vàn sự tình, cho nên khi đã nhận Tử Thanh làm chủ thì kiện thượng cổ Tiên khí này mới hết lòng vì cậu như vậy.

Chỉ có điều, những việc mà Tâm Ma Kính âm thầm làm cho Tử Thanh như này thì cậu lại không hề hay biết gì cả, mãi cho đến khi cậu nhận ra được sự thay đổi của Hắc Nguyệt Yêu Lăng thì lúc này kiện pháp khí bản mạng của cậu đã sớm trở thành một thể thống nhất và thăng cấp hóa thành cực phẩm Tiên khí rồi.

Tử Thanh tu luyện khoảng gần một tháng nữa thì lúc này Túy Nguyệt mới dẫn theo Bích Dao tới tìm cậu, nhìn cô em gái nửa đường nhặt được này ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, trong lòng của Tử Thanh cũng có chút gì đó gọi là thành tựu.

Sau khi đưa cho Tử Thanh một cái nhẫn màu bạc trắng khác, lại căn dặn Bích Dao thêm vài câu thì vị chấp sự này mới rời đi.

Khẽ xoa đầu Bích Dao, sau một hồi nghe cô nàng luyên thuyên kể lại những chuyện phát sinh trong lúc luyện hóa tinh phách của Liệt Hỏa Thiên Tước xong, bấy giờ thì Tử Thanh mới lấy một viên đan dược màu nâu đỏ với những đường vân màu vàng kim ra đưa cho cô nàng rồi nói.

- Rất tốt, thế mới là em gái của anh chứ.

Này, mau ăn cái này đi.

Ăn xong thì luyện hóa nó, mày mới tấn cấp, năng lượng trong người vẫn còn chưa ổn định.

Lát nữa luyện hóa dược lực của viên đan dược này sẽ giúp cho cảnh giới tu vi của mày vững chắc hơn đấy, ăn đi, anh mày hộ pháp cho.

Cũng không có nghi ngờ gì lời mà Tử Thanh nói, cho nên cô nàng Bích Dao ngay lập tức đã nhảy lên giường của Tử Thanh rồi khoanh chân ngồi xuống bắt đầu ăn viên đan dược mà cậu đưa cho.

Vốn viên thuốc này được Tâm Ma Kính luyện chế nên từ gốc Huyết Long Hỏa Dực Hoa, tuy là đã có hơn phân nửa dược lực bị Xích Dương Ly Hỏa Tằm nuốt mất để lột xác.

Nhưng chỉ cần một phần nhỏ dược lực còn sót lại của nó thôi thì cũng đã dư sức để cho Bích Dao củng cố lại cảnh giới tu vi rồi, thậm chí, nếu may mắn thì viên đan dược này còn có thể giúp cho cô nàng tăng thêm một cái cấp bậc nữa cũng không chừng.

Nhân lúc Bích Dao nuốt đan dược rồi tu luyện, Tử Thanh ở bên cạnh cũng lấy cái nhẫn mà Túy Nguyệt đưa cho khi nãy ra xem.

Cầm nhẫn bạc trên tay, sau đó lại truyền linh lực vào để lấy vật chứa đựng trong đó ra ngoài, lúc này thì mới nghe thấy Tử Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Chậc chậc.

Đúng là trưởng lão nội môn có khác, cứ mỗi lần đưa đồ là lại dùng nhẫn trữ vật.

Cái này giá trị của nó phải đắt hơn gấp trăm lần túi trữ vậy ấy chứ, thế mà cứ đem cho như là lá mít ấy.

Sợ thật, sợ thật...

Cẩn thận nâng một chiếc hộp gỗ màu nâu sậm trên tay, nhìn thấy bên trên hộp gỗ còn có không ít cấm chế, biết là nếu cứ để vậy mà mở ra thì sẽ ảnh hưởng đến Bích Dao ở bên cạnh, cho nên Tử Thanh chỉ đành gọi Tâm Ma Kính ra bao phủ lấy khoảng không gian xung quanh rồi bắt đầu mở cấm chế.

Ngay khi vừa mở cấm chế, một luồng linh lực nóng rực ngay lập tức thẩm thấu ra nện mạnh lên lồng ngực của Tử Thanh khiến cho cậu phải run lên vì đau.

- Ẹc.

Chưa gì đã nóng vậy rồi, cái này là thượng phẩm Linh khí à?

Chậm chậm mở nắp hộp gỗ, đến khi trong đó hiện ra hai chiếc chuông đồng màu nâu đỏ chỉ bé bằng hai cái ly uống trà nhỏ thì Tử Thanh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cẩn thận nâng một chiếc chuông lên, cảm giác nặng nề rắn chắc ngay lập tức ập tới khiến cho Tử Thanh phải giật mình siết chặt tay lại.

Chiếc chuông này khá nhỏ, tính ra chỉ cao chưa đến mười phân, bên ngoài chuông điêu khắc đầy những hoa văn hình ngọn lửa và chim thú.

Chuông tuy nhỏ nhưng lại rất dày dặn và chắc chắn, nặng ước chừng hơn một cân, phần móc chuông được tạo hình thành dáng vẻ của một con rồng uốn lượn vô cùng sinh động.

Khi Tử Thanh lắc nhẹ, chiếc chuông này lập tức tạo ra những vòng sóng âm trầm đục nặng nề, tinh thần của Tử Thanh vì vậy mà cũng bị tiếng chuông ảnh hưởng khiến cho ngây ngẩy một hồi, hiển nhiên là cặp chuông này còn có năng lực công kích sóng âm khiến cho đối phương bị phân tâm.

Thử ném chiếc chuông ra xa, một vòng xoáy lửa bất ngờ từ trong giữa đáy chuông chợt phóng ra, khí thế cuồng bạo hệt như là muốn đốt cháy vạn vật khiến cho ngay cả Tử Thanh cũng phải cảm thấy giật mình.

Bởi vì được luyện nên từ một loại khoáng thạch vô cùng quý hiếm tên là Xích Luyện Ngu Cơ, cho nên cặp chuông này cũng thừa hưởng luôn ngọn lửa vô cùng mạnh mẽ của nó gọi là Xích Diệm Ma Viêm.

Loại lửa này vốn là chí dương chân hỏa, cho nên vô cùng nóng bỏng, chẳng những có thể đốt cháy linh khí hộ thân mà còn là khắc tinh của âm hồn cùng với các loại công kích âm u lạnh lẽo.

Thử dùng linh thức cảm nhận phẩm cấp của cặp chuông này một phen, ngay khi nhận ra cặp chuông nhỏ trên tay mình là một bộ thượng phẩm Linh khí, thậm chí còn mang theo một chút khí tức của Linh khí cực phẩm thì Tử Thanh cũng bởi vì bất ngờ mà suýt nữa thì đánh rơi đồ xuống đất.

Có hai chiếc chuông nhỏ này gắn vào đầu dải khăn lụa, vậy thì lực công kích chắc chắn sẽ không yếu kém, nếu so với tính công kích bá đạo của Hắc Nguyệt Yêu Lăng thì cũng tương đối là giống nhau.

Chưa nói đến cặp chuông này còn có năng lực công kích sóng âm, một khi tung ra, chuông đồng kêu vang thì sẽ có thể khiến cho kẻ địch bị phân tâm, mà ngọn Xích Diệm Ma Viêm mang theo tính công kích bá đạo sẽ thừa dịp đánh lên thân thể, như vậy thì Bích Dao sẽ có thể dựa vào kiệp pháp khí mới này mà oanh tạc tứ phương rồi.

Bắt đầu để cho dải khăn lụa và hai chiếc chuông dung hợp với nhau, tuy là quá trình này Tử Thanh chưa đủ sức thực hiện, nhưng chỉ cần là ở trong không gian vô tận của Tâm Ma Kính, hơn nữa còn liên tục bị loại lửa vô hình vô dạng kia thiêu đốt, rất nhanh thôi hai đầu dải khăn lụa đã liên kết lại với hai chiếc móc hình Rồng trên đuôi chuông thành một thể.

Không lâu sau, dưới sự đè nén và thiêu đốt vô tận trong không gian của Tâm Ma Kính thì hai đầu dải khăn lụa cũng thành công gắn lại với hai đầu móc của cặp chuông nhỏ, cho dù có kéo như thế nào thì cũng không thể tách ra được.

Tung dải khăn lụa mới được luyện chế lại trong tay lên cao, sau khi nghe thấy từng tiếng chuông ngân vang cùng với sự nóng bỏng của hỏa diễm đang cuồn cuộn bốc lên thì Tử Thanh mới hài lòng mà thoát ra khỏi không gian của Tâm Ma Kính.

Lúc này, ở bên ngoài thì Bích Dao cũng đã gần như là luyện hóa xong dược lực của Huyết Long Hỏa Dực Hoa, một luồng linh lực nóng bỏng vô cùng mạnh mẽ nhất thời tràn ra khiến cho cả căn phòng lớn ngập trong cảm giác nóng rực khô khốc.

Thở dài một hơi nhìn Bích Dao đang đắm mình trong luồng linh lực nóng bỏng màu nâu đỏ, Tử Thanh cũng không định rời đi nên chỉ đành ngồi xuống cái ghế ở gần đó mà lẳng lặng chờ đợi.

Khoảng nửa ngày sau, lúc này thì luồng năng lượng màu nâu đỏ trên người Bích Dao cuối cùng cũng rút lại vào trong cơ thể, tu vi của cô nàng chẳng những được củng cố chắc chắn hơn mà còn bước thêm một bước nữa tiến vào cảnh giới Thần Phách Cảnh trung kỳ, so ra thì cũng chẳng còn yếu hơn Tử Thanh nhiều lắm.

Vừa mở mắt đã thấy Tử Thanh ôm gối ngồi ngủ gật trên ghế, thậm chí trên khóe môi còn có một tia nước bọt trào ra trông rất kỳ cục, thế là cô nàng Bích Dao bất lực chỉ đành đi tới vươn tay lay tỉnh Tử Thanh dậy.

- Anh Thanh, anh Thanh.

Dậy... dậy đi...

Làm gì mà ngủ đến mức rớt cả nước miếng ra như vậy?

- Á... à hả?

Ờ... xong rồi à?

Mơ mơ màng màng dùng tay áo chùi chùi lớp ẩm ướt bên mép, Tử Thanh mặc dù có chút xấu hổ nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh miệng mà cất giọng mắng.

- Ô hay cái con nhỏ này.

Ăn có mỗi một viên đan dược thôi mà cũng lâu như vậy nữa, hại anh mày ngủ ngồi trên ghế vẹo hết cả lưng đây này.

Dùng ánh mắt khinh bỉ cùng một cái bĩu môi liếc ống tay áo ướt nhẹp của Tử Thanh, Bích Dao trề môi đáp.

- Ta luyện hóa lâu là do năng lượng ẩn chứa trong đan dược quá nhiều, cho nên mới phải vừa luyện hóa vừa dồn nén linh lực để thăng cấp tu vi.

Ai như ngươi, ngủ đến mức nước miếng chảy tùm lum ướt hết cả cổ áo kìa.

- Ể... đâu? Đâu ra?

Cổ áo tao khô reng nhá?

Á à... mày dám lừa anh mày à?

Sau khi dùng tay sờ lên cổ thì mới phát hiện ra mình bị lừa, lúc này Tử Thanh vì xấu hổ mà nhào tới bóp lấy cổ Bích Dao vừa lắc qua lắc lại vừa gào giọng quát.

- Bố mày, dám lừa tao.

Tao bẻ cổ mày, cái con oắt con béo ú này.

- Ha ha ha ha...

Lớn rồi mà còn ngủ rớt nước miếng.

Ha ha ha...

Sau một hồi đùa qua nháo lại, lúc này thì Tử Thanh cũng đã thấm mệt mà ngồi phịch xuống ghế rồi ném cho Bích Dao một cái nhẫn trữ vật màu bạc trắng.

- Này, cho mày này.

Quà chúc mừng thăng cấp tu vi nhá, không lại bảo là anh mày kẹt xỉ đến mức không có nổi quà mừng cho em gái.

Đón lấy thứ mà Tử Thanh ném qua, sau khi nhìn kỹ trong tay là vật gì thì bất chợt lại nghe Bích Dao khinh bỉ trề môi nói.

- Ôi dào.

Còn tưởng là gì quý lắm, ra là tặng trang sức à?

Xì...

- Bố mày, thử dùng linh lực truyền vào mà xem.

Trang sức á?

Trang trang cái đầu mày ấy, con oắt dở hơi này.

"Cộp"

Hung hăng gõ lên đầu Bích Dao một cái thật kêu, Tử Thanh vừa mắng vừa phải dạy cho Bích Dao cách sử dụng chiếc nhẫn trữ vật màu trắng bạc mà vị Hồng Phất trưởng lão kia nhờ Túy Nguyệt đưa cho.

Ôm đầu nhăn mặt lườm Tử Thanh một cái, nhưng cũng không dám cãi lại, thế nên chỉ thấy Bích Dao đeo cái nhẫn kia lên tay rồi vận linh lực truyền vào theo lời Tử Thanh dạy.

Ánh sáng màu vàng đỏ lóe lên, dưới sự chói lóa và nóng rực tỏa ra từ bên trong nhẫn thì ngay cả Tử Thanh cũng phải dùng tay che hai mắt mình lại.

Không gian dần dịu lại, vật ở trong tay Bích Dao lúc này cũng bắt đầu hiện rõ ra bên ngoài.

Chỉ thấy phía trên bàn tay trắng nõn là một dải lụa hẹp dài màu đỏ thẫm in hằn những đường nét hoa văn màu vàng ròng, gắn ở hai đầu dải lụa là hai chiếc chuông màu nâu đỏ điêu khắc hoa văn rất tinh xảo.

Tuy rằng chuông này nặng hơn một cân, nhưng vừa vào tay của Bích Dao thì lại trở nên rất nhẹ nhàng, từ trên chuông đồng và dải khăn lụa đều bốc lên một ngọn lửa vô cùng nóng màu vàng đỏ kỳ dị.

Thoáng sững lại một chút, như là cảm thấy món pháp khí này cực kỳ phù hợp với mình, cho nên trong lúc Tử Thanh ngồi sõng xoài trên ghế thì Bích Dao lại đang đắm chìm trong thế giới tinh thần của mình.

Hai tay nhẹ vung lên, dải khăn lụa lập tức được khoác lên vai, thế rồi Bích Dao chợt hóa thành một vệt sáng màu nâu đỏ bay nhanh ra khỏi phòng của Tử Thanh.

Dưới ánh sáng mờ ảo của bầu trời đêm, dải khăn lụa màu đỏ thẫm trong tay Bích Dao như hóa thành một con Rồng lửa uốn lượn trong không trung.

Tiếng chuông trầm đục vang lên, từng vòng sóng âm vô hình vô dạng tùy tiện lan tràn ra xung quanh khiến cho cây cỏ và những ngọn núi nhỏ rung lên khe khẽ.

"Bùm"

Chiếc chuông đồng màu nâu đỏ chợt ghim sâu vào trong vách đá, từ vị trí va chạm bất ngờ bốc lên một ngọn lửa màu xích kim vô cùng nóng khiến cho đất đá xung quanh bị nung chảy hóa thành từng giọt dung nham rơi mạnh xuống đất.

Hai mắt dần lấy lại vẻ tỉnh táo, Bích Dao nhìn cảnh tượng đổ nát trước mặt mà khẽ hô lên.

- Úi...

Đây... đây là do ta gây nên à?

- Haizzz.

Cái con nhỏ này, nửa đêm nửa hôm mày phi ra đây đi đập đá làm gì hả?

Lại bị Tử Thanh chửi cho một trận, tuy là trong lòng cực kỳ vui sướng nhưng Bích Dao vẫn gân cổ lên cãi.

- Ơ hơ.

Thì ai bảo ngươi cho ta một món pháp khí tốt như vậy chứ.

À... mà đây là pháp khí thượng phẩm đấy à, mạnh thật đấy.

Nhe răng giơ vuốt muốn nhào qua cấu xé Bích Dao một trận nên thân, nhưng đột nhiên lại thấy từ trong đôi mắt đen láy kia không ngừng tràn ra những dòng nước lóng lánh khiến cho Tử Thanh nghẹn lại rồi quát lên.

- Ô hay cái con nhỏ này.

Đang yên đang lành lại khóc, ai làm gì mày mà mày khóc, hả?

Chạy vội tới rồi ôm chầm lấy cổ Tử Thanh, cả người Bích Dao không ngừng run lên vì khóc, thế nhưng cô nàng vẫn kiên quyết ghì chặt lấy cổ cậu mà nức nở.

- Híc... cảm ơn anh... anh Thanh...

Thực sự rất cảm ơn ngươi... cảm ơn ngươi vì đã thừa nhận một đứa muội muội vô dụng như ta...

Híc híc... cảm ơn vì đã luôn tốn nhiều tâm tư cho ta như vậy...

Hu hu hu hu...

Tự nhiên Bích Dao lại khóc rống lên khiến cho Tử Thanh cũng không biết phải làm sao, hai tay vô thức dựa theo bản năng mà vỗ nhẹ lên lưng của cô nàng, khóe mắt của cậu cũng có chút long lanh mà mắng.

- Bố mày.

Tặng quà cho mày mà mày cũng khóc được nữa, ai không biết lại tưởng là tao bắt nạt mày đấy...

- Thôi... không khóc nữa.

Tao tặng mày dải lụa này cho nó giống với tao, có gì sau mày còn có cái mà bảo vệ lại tao.

Nín đi, khóc cái gì mà khóc...

Cũng chẳng có kinh nghiệm dỗ ai nín khóc bao giờ, cho nên lúc này Tử Thanh đúng là đã phải dở hết mọi thủ đoạn ra để dùng.

- Thôi nào.

Mày làm em gái tao chứ có phải là làm bà cố nội tao đâu mà cứ phải để dỗ nhỉ?

Giờ thì cảnh giới tu vi tăng lên rồi, cũng có pháp khí mạnh mẽ rồi, sau này nhớ phải bảo kê anh mày đấy nhá.

Thế là sau một hồi dỗ dành thì Bích Dao cũng ngừng khóc, nhưng mà sự cảm động từ sâu trong đáy mắt của cô nàng thì vẫn không thể nào giấu đi được.

Vốn dĩ xuất thân của Bích Dao thấp hèn, tu vi lại yếu kém, trong lúc sắp bị yêu thú giết chết thì may mắn gặp được một người nói toàn mấy điều linh tinh khó hiểu như Tử Thanh.

Chẳng những bị cậu cưỡng ép nhận làm đại ca mà còn bị cậu dẫn theo tới Cửu Huyền Đại Thế Giới này, nhưng cũng nhờ đó mà Bích Dao mới có được một người anh luôn biết lo lắng và chăm sóc cho em gái như Tử Thanh.

Mang trong mình linh hồn của một cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu, lại từng sống trong một gia đình không trọn vẹn, thế nên Tử Thanh mới cảm thông cho tình cảnh bơ vơ một mình của Bích Dao và nhận cô nàng làm em gái.

Trải qua nhiều chuyện bên nhau, thậm chí có lần Bích Dao còn liều mình đỡ cho cậu một đao, thế nên Tử Thanh mới thương người em gái nửa đường nhặt được này đến vậy.

Mấy lần trước nhìn thấy Bích Dao tỏ ra rất thích Hắc Nguyệt Yêu Lăng, mà ngại vì cậu chưa đủ năng lực luyện chế ra một món pháp khí giống như vậy, nên Bích Dao giấu mãi vẫn không chịu nói ra pháp khí mà mình muốn là gì.

Nhưng Tử Thanh sao lại không nhận ra ánh mắt hâm mộ của cô nàng kia chứ, do đó mới có chuyện cậu nhờ vị Hồng Phất trưởng lão kia luyện chế hai chiếc chuông nhỏ từ mấy viên Xích Luyện Ngu Cơ, còn về phần mình thì lại nhờ vào Tâm Ma Kính mà luyện ra Xích Diệm Hồng Lăng để tặng cho Bích Dao.

Cũng còn may là mọi tính toán và công sức của cậu đều đạt được kết quả giống như mong đợi, cho nên Bích Dao mới nhận được một món pháp khí có phẩm cấp cao như vậy, chỉ là mãi sau này thì cô nàng mới biết đó thực ra không phải thượng phẩm pháp khí gì cả, mà chân chính là một món thượng phẩm Linh khí hàng thật giá thật, hơn nữa nếu so nó với một kiện cực phẩm Linh khí bình thường thì cũng không hề kém hơn.

Có điều, đến khi mà Bích Dao nhận ra dải khăn lụa Xích Diệm Hồng Lăng là Linh khí thượng phẩm sắp đạt tới cấp bậc cực phẩm thì dải khăn lụa này đã sớm trở thành bản mạng pháp khí của cô nàng rồi, thậm chí còn được Bích Dao dùng rất nhiều tâm huyết không ngừng luyện hóa trong nhiều năm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.