Trong bệnh viện trước cửa phòng cấp cứu y tá và bác sĩ ra vào vội vã, máu được đưa vào liên tục. Vương Hoàng ngồi ở đó cậu ngồi dựa lưng vào tường hai tay ôm đầu như người mất hồn, chiếc áo sơ mi trắng đã chuyển sang màu đỏ, đó là màu của máu, mắt cậu không còn nhìn thấy được gì, chỉ còn nghe thấy,tiếng khóc, tiếng bước chân đi lại, tiếng chửi rủa của người đàn bà đó trong nước mắt.
- “ Mày giết con tao, sao mày không chết đi, đồ khốn nạn, mày không phải là người.... chết đi…”
Và tiếng gào lên nghẹn đắng của bà ngoại Vương Hoàng.
-“ Không phải cháu tôi, cháu tôi không có lỗi, nó không làm gì sai cả, tôi cấm các người làm tổn thương nó”
Kính kong, kính kong,kính kong… Vương Hoàng bật dậy, chăn vẫn đắp nửa người nước mắt rơi xuống má, cậu thở dồn dập, tiếng chuông cửa đánh thức cậu khỏi giấc mơ, giấc mơ đã theo và ám ảnh cậu trong suốt 8 năm qua. Lau nước mắt bước chân ra khỏi giường đi ra phòng khách mở cửa Vương Hoàng bị ánh sáng làm chói mắt lên mắt nheo lại nhưng vẫn nhìn thấy người đứng trước cửa phòng mình là Ngọc Phương, nhắm mắt mấy giây cho mắt không bị cộm Vương Hoàng dựa người vào cửa lạnh lùng hỏi trống không hai từ.
-“ Chuyện gì?”
Ngọc Phương mặc một bộ vest màu sữa thanh lịch, giày cao gót, tóc dài thả xõa, tay xách túi xách màu đen và mũ bảo hiểm nhìn Vương Hoàng nhăn nhó.
-“ Sao mãi cậu mới mở cửa?, tôi quên mất hôm nay là chủ nhật, tôi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-yeu/22504/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.