Suốt quãng đường đi về nhà Gia Bảo không nói lời nào, sự im lặng của Gia Bảo thật đáng sợ. Vương Hoàng thì bắt đầu thấy hối hận.
Bước chân vào nhà Gia Bảo tiến ngay vào nhà tắm để rửa mặt, Vương Hoàng thì ngồi xuống ghế đầu ngả ra phía sau mệt mỏi, đầu óc cậu trống rỗng.
Sau khi rửa mặt xong Gia Bảo đi vào phòng ngủ, Vương Hòang cảm thấy có gì đó lạ bèn ngó vào xem thì thấy Gia Bảo đang sắp đồ vào vali và túi xách.
-“Cậu làm gì thế, đồ của mình mà”
-“Làm gì à? Cậu thấy đấy mình giúp cậu dọn đồ”
-“Cậu đuổi mình đi”
-“ Không phải bây giờ mà là sáng mai, sáng sớm ngày mai cậu phải chuyển ra ngoài bởi vì mình không muốn có thêm bất cứ sự hiểu lầm nào nữa”
-“Hiểu lầm gì chứ, do cậu quá hiền lành để bọn họ muốn viết gì thi viết”
-“ Cậu còn nói nữa à, làm sao cậu cấm được họ nghĩ về cậu, và giờ nhờ cậu mà những gì họ nghĩ là đúng rồi đấy mình cảm ơn người bạn tốt như cậu nhiều ”
Ngừng việc lôi quần áo ở trong tủ cho vào vali Gia Bảo nhìn Vương Hoàng.
-“Cậu vẫn thế không thể nhẫn lại được một chút, cậu tự vấn lại bản thân của mình đi”
-“ Xin lỗi, làm mất danh dự của người nổi tiếng là cậu rồi, thật sự xin lỗi”
Sống mũi cay, tức nghẹn trong cổ hỏng Vương Hoàng dứt lời cúi xuống lấy nốt quần áo cho vào vali và túi xách, Gia Bảo đứng đó mím môi im lặng.
-“ Nói địa chỉ trung cư đi”
-“Mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-yeu/22502/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.