Trên đường về nhà Bạch Yến cố ý không nói gì. Thành Triệt kéo tay nàng, nàng né tránh, hắn nhìn mắt nàng, nàng cũng né tránh.
“Ta đã làm gì rồi.” Hắn lại cảm thấy nàng có mấy phần làm nũng.
Nàng nảy sinh ý xấu nhiều hơn.
“Ta nhìn thấy chàng ôm Liễu Xu Xu.”
Hắn oan ức: “Ta chỉ là đỡ nàng ta, cũng không thể nhìn nàng ta ngã xuống phải không?”
Nàng chẳng nói gì.
Hắn lo lắng: “Yến Yến…”
Về đến nhà nàng chạy vào phòng trước, rửa mặt tắm rửa lăn vào ổ chăn. Thành Triệt nghĩ tới gì đó bèn bật cười, cởi áo ngoài bò lên giường.
Ngọn đèn cuối cùng ở đầu giường không bị hắn thổi tắt, loáng thoáng rọi lên mọi thứ sau bức màn.
Nàng co người trong chăn, chỉ còn sợi tóc ở bên ngoài. Hắn kéo ra tấm chăn nhưng không được.
“Nàng còn phớt lờ ta nữa ta giận đó.”
Không phản ứng.
“Bạch Yến.”
“…”
Hắn quả thật không còn động tác cũng không có âm thanh.
Bạch Yến nhúc nhích một chút, cẩn thận kéo chăn xuống một tí. Ai ngờ hắn đang chờ lúc này, mau chóng xốc chăn lên.
“Thành Triệt chàng bỉ ổi…”
Một nửa tấm chăn rớt xuống giường, hai người trên giường giống như đánh nhau. Trong lúc hỗn loạn, vạt áo của hắn bị mở ra, nàng ngẩn người. Đầu ngón tay không nhẹ không nặng lướt qua da thịt hắn, cơ thể hắn khẽ run. Hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống, hắn chẳng hề nể tình cởi hết y phục của nàng…
“Ôi…a…”
……
Sau đó Bạch Yến hiểu được một việc, bình thường Thành Triệt đều nhường nàng, một khi hắn nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-yen-yen-thanh-loc-triet/1154447/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.