Mưa ở Tịnh Châu không lớn nhưng vẫn không dứt. Thành Triệt cầm tín vật mà Hoàng đế đưa cho mình thành công nhận được quyền quản lý quân đội bí mật, nhưng không cần bọn họ đánh giặc mà là xây dựng bờ đê hoặc là cứu giúp dân chúng và gia cầm bị trôi sông.
“Thành Thiếu khanh, có một cô nương ở bên ngoài tới tìm ngài.”
Thành Triệt híp mắt ngẩn người. Mưa rơi không dùng ô, ánh mắt hắn bị cơn mưa phùn làm cho không mở ra được.
Bạch Yến tới tìm hắn? Hắn vội vàng chạy xuống đập nước. Thấy người tới, nỗi vui mừng của hắn biến thành nghi hoặc. Nữ tử xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy cầm chiếc ô đứng ở đó, chẳng hề hợp với cảnh tượng xung quanh mình.
“Thành Triệt!”
“Quận chúa?”
Yên Tuyết đi nhanh tới bên cạnh hắn: “Ta tìm được huynh rồi.”
“Sao cô lại tới đây?” Hắn lùi nửa bước.
“Ta không yên tâm một mình huynh ở đây nên tìm đến đây.” Trong mắt nàng ta mang vẻ mong đợi, trông mong hắn hiểu được tâm ý của mình.
Thành Triệt cau mày: “Tình hình nơi này không được lạc quan, không phải chỗ cô nên tới.”
Nàng ta cuống cuồng lắc đầu: “Ta không đến một mình, phụ vương phái một đội người đưa ta tới, ta sẽ không tăng thêm phiền toái cho huynh, còn có thể giúp huynh nữa.”
Hắn lau mặt, nàng ta lập tức nghiêng ô về phía hắn.
Thành Triệt lùi lại, Yên Tuyết khó hiểu.
“Quận chúa nên sớm trở về đi.” Hắn để lại một câu rồi chạy về đập nước.
Yên Tuyết muốn cản hắn nhưng giẫm lên góc váy, trượt chân ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-yen-yen-thanh-loc-triet/1154440/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.