Mạnh Nịnh hiểu ý tứ của Khương Diễm. Cô trầm mặc vài giây, thấp giọng nói, "Tôi biết rồi."
Mấy hôm nay cô đã quá ngây thơ rồi, đã biết rõ nguyên chủ làm nhiều chuyện không tốt với cậu trước đó, vẫn còn muốn cải thiện mối quan hệ giữa bọn họ.
Có thể khiến cho hận thù của Khương Diễm đối với những điều cô từng gây ra với cậu tiêu tan, đối với hai người mà nói cũng đã là kết quả tốt nhất.
Cho dù trong lòng cậu vẫn chán ghét cô, về sau cậu trở thành nhân vật phản diện quyền thế ngập trời đi chăng nữa, cậu cũng không thể tìm cô để gây chuyện, như vậy chưa đủ tốt hay sao.
Nói đến cùng, cậu cũng không phải tiểu Thán tử của cô, giữa bọn họ cũng không có tình cảm gì, hiện tại cậu không cần sự giúp đỡ của cô, bọn họ nên phân rõ giới hạn.
Mí mắt Mạnh Nịnh run rẩy, khóe môi khẽ nhếch, thần sắc trắng bệch, cười so với khóc còn khó coi hơn. Khương Diễm mím môi, đưa balo và túi đựng bút qua cho cô, nhanh chóng xoay người, cũng không nhìn cô nữa.
*
Tối qua mất ngủ, hôm nay Mạnh Nịnh đi học có chút thất thần.
Nguyên nhân cô mất ngủ, ban đầu là vì Khương Diễm, sau đó nghĩ ngợi lung tung lại trở thành sợ hãi và lo lắng.
Đừng nói cô không đọc quyển truyện này lần nào, coi như một chữ cô cũng không đọc thì cô cũng cảm thấy ít nhiều nội dụng cốt truyện đã thay đổi.
Nhưng cô vẫn sợ hãi, nhất là – nếu Mạnh Nịnh trong sách thật sự không phải tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-vai-phan-dien/4605290/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.