"Tôi thấy nó ngày càng giống ông rồi, lúc đó chỉ biết lao vào yêu mà thôi! Ngoài ra thì, bất kì thứ gì nó cũng mặc kệ."
Một chuyện tình nên bị chôn vùi theo dòng chảy của thời gian, nên bị mọi thứ vùi lấp. Ở nơi bản thân của Diêm Vương và Mạnh Bà luôn tồn tại hình bóng của đối phương. Nhưng chính là vì... không thể nói.
Thứ mà Trạch Thần có thể làm, chính là bản lĩnh đối đầu với tất cả mọi thứ. Hắn bất chấp bão giông hay bất chấp những lí lẽ và trái ngang của sinh mệnh.
Điều mà có lẽ Diêm Vương không bao giờ làm được.
Để bây giờ, ông và Mạnh Bà ngồi lại nơi đây, ở tại nơi này chỉ giống như một đôi bạn không hơn không kém.
Diêm Vương thở dài.
"Nhưng xem ra, có rất nhiều chuyện tôi không thể nào bằng nó."
Ánh mắt kiên định của Trạch Thần khi đứng trước mặt Di Nguyệt. Hắn nguyện chống lại cả âm ti, chống lại tất cả để bên cạnh người mình yêu nhất. Có lẽ trong suốt khoảng thời gian đơn độc là một Thần Chết, hắn đã tìm ra được chân ái của đời mình.
Mạnh Bà dập điếu thuốc trên tay, vẻ mặt bỗng nhiên có chút suy ngẫm.
"Sẽ ra sao khi Trạch Thần bị cuốn vào trò chơi tình ái của thế gian? Vì nó vốn dĩ nên là một kẻ máu lạnh vô tình."
Nói đến đây, bà lại giống như muốn trách móc.
"Cũng là do ông đã quá bó buộc nó. Ông muốn tốt cho nó, muốn nó trở nên vô tình và tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-than-chet/3649009/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.