Di Nguyệt nhìn thứ lấp lánh đến vô thực trong tay mình, hai mắt sáng lên.
Trạch Thần bước tới choàng tay qua, giúp cô đeo lên cổ. Gương mặt sáng trong cùng với nụ cười thuần khiết, lại thêm ánh sáng huyền diệu của vì sao nhỏ.
"Thứ này quý như vậy, chi bằng để em đem nó cất trong hộp."
"Không cần đâu. Nếu thích anh có thế hái cho em mỗi ngày."
Di Nguyệt cảm thấy chuyện này tuy có chút phô trương, nhưng trong lòng lại mềm mại hạnh phúc. Những ngày ở cạnh Trạch Thần, là những ngày mà hắn mang đến muôn vàn bất ngờ thú vị.
Hôm nay là một con đường đầy hoa nở rộ, cùng với sợi dây chuyền lấp lánh sao. Hôm sau lại là ở một bờ hồ với mặt nước yên tĩnh khó đoán.
Xung quanh không có một bóng người, trên hồ chỉ có một chiếc thuyền con.
"Chỗ... chỗ này nhìn hơi đáng sợ ha?"
Trạch Thần nhìn vẻ mặt sượng trân của cô, phì cười rồi bảo.
"Đừng sợ. Có anh rồi mà?"
Di Nguyệt gật gật đầu, cố gắng tự trấn an mình. Biết là bên cạnh mình đã có Trạch Thần, là một Thần Chết cao siêu lợi hại. Nhưng ai mà biết người khác có thấy thế hay không? Cô không sợ các linh hồn quấy rầy, chỉ sợ mấy kẻ không đứng đắn hay mấy sinh vật kì lạ.
Trăng sáng treo lơ lửng trên trời, rọi xuống mặt hồ long lanh nước. Gió thổi hiu hiu, cành liễu cạnh bờ hồ khẽ dao động.
"Nghe nói mấy ngày nữa cô nhóc vào học lại rồi?"
Di Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-than-chet/3649007/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.