Đã hai ngày trôi qua, Di Nguyệt hầu như đợi mãi cũng không thấy Trạch Thần xuất hiện.
Trước đây mỗi khi thấy hắn, cô liền biết phiền phức của mình tới rồi. Vì không chỉ hắn, mà ngoài ra còn có những hồn ma với những hình thù đáng sợ. Vậy mà bây giờ khi hắn biến mất, cô lại một mình thẩn thờ.
Mình bị làm sao vậy? Lẽ nào… mình thật sự…
Di Nguyệt cầm túi thơm đỏ mà Trạch Thần đã đưa trên tay, nhìn nó bằng ánh mắt dịu êm như sao mùa thu.
Cô nhớ lại lần đầu tiên mình gặp hắn, những lúc hắn quẩn quanh bên mình, những khi hắn kiêu ngạo, những khi hắn trở nên lạnh lẽo u ám. Nhưng cũng là hắn, ở toà lâu đài đen tối kia lao xuống khoảng không giữ lấy eo của cô. Cũng là hắn nấu cháo chuẩn bị thuốc đầy đủ khi cô bị ốm. Là hắn đứng trước cô che chở, chắn mọi nguy hiểm, xua đuổi những linh hồn rắc rối.
Là một Thần Chết, nhưng hắn lại xuất hiện và bên cạnh Di Nguyệt như một Thiên Sứ. Vì hắn không hại cô, mà chỉ mang đến cảm giác bình yên lẫn an toàn.
“Mình…”
Mình đang nghĩ đến anh ta?
Di Nguyệt đỏ mặt, vừa bối rối vừa có chút sợ hãi mà vò đầu mình.
Mình thật sự nghĩ đến anh ta? Số lần mình nghĩ đến ngày một tăng lên. Không còn là mỗi ngày nữa, mà là mỗi giờ, mỗi phút, thậm chí là từng giây.
“Làm sao có thể chứ? Anh ta… anh ta cứ như không có thật vậy!”
Di Nguyệt úp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-than-chet/3647304/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.