Nhật Tôn cho gọi Thường Kiệt vào điện Hội Tiên, ra lệnh cho tất cả lui hết ra ngoài và cách xa điện.
- Thường Kiệt, trẫm chỉ còn ba năm nữa thôi, cho nên trẫm muốn dẹp yên họ Dương, để Càn Đức không trở thành con rối trong tay chúng.
Thường Kiệt nghe y nói vậy thì quỳ xuống, cúi đầu nghẹn ngào.
- Bệ hạ đừng nói vậy, người nhất định sẽ trường thọ mà.
- Trường thọ thì ai chả muốn, nhưng mà trẫm đã uống phải Chậm tửu, không có thuốc giải, nó sẽ khiến người ta từ từ mà chết. Trẫm cũng đành chịu thôi.
Thường Kiệt lặng thinh không đáp, y vẫn cứ cúi đầu như vậy. Phải rồi, đâu ai muốn biết bằng hữu thân thiết của mình sắp ra đi mà mình lại không thể làm gì đâu.
- Này, trẫm đã lên kế hoạch rồi, bây giờ ngươi âm thầm triệu tập Sương quân, nhưng nhớ phải để lộ sơ hở cho Dương Thành. Ông ta là người hấp tấp, chỉ cần biết được thông tin, chắc chắn sẽ hành động ngay tức khắc. Tầm canh ba, ngươi nhớ cầm kiếm đến điện Hội Tiên.
- Tuân lệnh.
Thường Kiệt đứng dậy toan quay đi bước ra ngoài cửa, chợt Nhật Tôn gọi y lại.
- À, khoan đã.
- Bệ hạ còn chuyện gì nữa sao?
- Tra được hung thủ giết cả nhà ngươi rồi.
Vừa nghe đến đó, Thường Kiệt bỗng siết chặt thanh kiếm trên tay.
- Dương Thành.
- Thật sao?
- Trẫm không dám chắc. Nhưng tất cả bằng chứng thu được đều chỉ về ông ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-rung-dong/3601313/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.