Sau chuyện mất đứa con cộng với việc Chiêm Thành thấy nước ta án binh bất động nên liên tục quấy phá biên giới đã khiến Nhật Tôn ăn không ngon, ngủ không yên.
Ỷ Lan thấy tâm trạng y không được vui, nàng lên tiếng hỏi.
- Bệ hạ có chuyện gì buồn sao? Thần thiếp có thể phân ưu cùng người không?
- Chuyện chính sự, hậu cung không nên xen vào làm gì.
Ỷ Lan khẽ vâng rồi tiếp tục day trán cho y.
- Hiện giờ nhà Tống triệu tập binh mã, Chiêm Thành liên tục quấy phá không thôi, nàng thấy trẫm nên làm gì?
Ỷ Lan suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
- Bẩm Bệ hạ, thần thiếp thân nữ nhi, tầm nhìn hạn hẹp, nhưng nếu Bệ hạ đã hỏi thì thần thiếp cũng xin được nói đôi lời. Muốn chống lại ngoại bang, dân phải giàu, nước phải mạnh. Muốn dân giàu nước mạnh, điều quan trọng là phải biết nghe lời can gián của đấng trung thần. Lời nói ngay nghe chướng tai nhưng có lợi cho việc trị nước giống như thuốc đắng uống vào khó chịu nhưng trị được bệnh. Điều hệ trọng thứ hai là phải xem quyền hành là thứ đáng sợ. Quyền lực và danh vọng thường làm thay đổi con người. Tự mình tu đức để giáo hoá dân thì sâu hơn mệnh lệnh. Dân bắt chước người trên thì nhanh hơn pháp luật. Muốn nước mạnh Hoàng đế phải nhân từ với muôn dân. Phàm xoay cái thế thiên hạ ở nhân chứ không ở bạo. Hội đủ những điều ấy, nước Đại Việt sẽ vô địch.
Nhật Tôn khẽ gật gù tán thành. Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-rung-dong/3601311/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.