Cách xa tiệm một đoạn, Hoàng Chí Hiển mới đưa thanh kiếm cho Nhật Tôn xem.
- Thái tử xem này, tên này nói năng ngỗ ngược mà mài kiếm trông cũng được phết. Không những sắc bén mà còn soi được gương mặt đẹp trai của thần nữa.
Nhác thấy hắn tự luyến, Nhật Tôn nhăn mặt đẩy thanh kiếm ra.
- Thôi đi, từ lúc nào ngươi lại học thói tự luyến của Thường Kiệt đấy. Chẳng ra thể thống gì cả.
Thường Kiệt không thèm đôi co với Nhật Tôn. Y cầm thanh kiếm trên tay Hiển ngắm nghía. Chợt trong đầu y loé lên một ý nghĩ, y chặt mạnh một đường vào thân cây. Hoàng Chí Hiển giật mình lao đến lấy lại thanh kiếm, suýt chút nữa thì thanh kiếm mới mài này của hắn đã bị mòn đi dưới tay của Thường Kiệt.
- Thái tử, đến cả thân cây mà chỉ cần một nhát đã có thể sâu như thế này, nạn nhân chắc hẳn cũng bị chặt đầu bằng một thanh kiếm sắc như thế.
Nhật Tôn nhìn vết chém trên thân cây. Đang chìm trong dòng suy nghĩ, Hoàng Chí Hiển chợt hét lên làm y giật bắn người.
- Đúng vậy. Chắc chắn Tiêu Phong kia có dính dáng đến vụ án này.
Nhật Tôn nhìn lên trời. Trời đã vào trưa, mặt trên đã lên đỉnh đầu.
- Vào quán nghỉ trưa rồi bàn tiếp.
Cả bốn người đi vào một quán ăn ven đường. Quán này bên ngoài nhìn có vẻ đơn sơ, nhưng bên trong lại khá thoáng mát.
Đợi khi đồ ăn ra đủ, Nhật Tôn cầm hai vò rượu Mẫu Sơn để lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-rung-dong/3601301/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.