Tiếng bước chân theo mỗi bậc cầu thang một trở nên lớn dần, rồi vọng đến thư phòng còn đang sáng đèn.
Chu An Chi ở bên trong, nghe được âm thanh đang đến gần, công không còn cách nào khác vội vàng đóng tủ két lại, sau đó quay người đến Chu Quang Lẫm, dùng ngón tay cái ấn giữ vào huyệt nhân trung của ông ta.
Khi ấy, bên ngoài cũng vang lên tiếng gõ cửa phòng, cùng giọng nói truyền vào:
– Ba! Con vào được không?
An Chi vội vàng di chuyển ra phía ban công đứng nép gọn lại, nhẹ nhàng đóng cánh cửa vào.
Cũng thời điểm ấy, Chu Nhật Minh không nhận được sự hồi đáp từ bên trong, anh bèn đưa tay lên vặn núm cửa rồi đẩy cửa bước vào bên trong.
Tầm nhìn hướng đến bàn làm việc của ba mình, nhìn thấy ông đang gục trên bàn mà vội tiến lại.
Đoạn đến bên cạnh ông, ánh mắt Nhật Minh có 1 chút biến động nhẹ, nhưng vài giây sau cũng quay lại trạng thái ban đầu mà lay người ông:
– Ba!
Chu Quang Lẫm lúc này dần có ý thức trở lại, ông ta khẽ cau mày 1 cái rồi mới gượng dậy, bàn tay đưa lên bóp thái dương mình:
– Sao ba lại ngủ ở đây nhỉ?
Anh nghe thế liền đáp lời ông:
– Giờ ba có tuổi rồi, đừng làm việc quá sức, nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn. Để con đưa ba về phòng!
Nói rồi, anh cũng đỡ lấy ông lên, sau đó dìu từng bước rời khỏi bàn làm việc.
Chu Quang Lẫm vẫn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-phan-nghich/3206734/chuong-27.html