Trần Gia Linh nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của anh, trong lòng ả lo lắng anh phát hiện ra điều gì đó.
– Nhật Minh, chuyện đêm qua chỉ là tai nạn, lúc đó anh say nên em không trách, cũng không cần anh chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Nhật Minh khi ấy nhìn đến ả, cho tới tận thời điểm này, anh vẫn không tin chuyện đêm qua xảy ra cùng Gia Linh, nhất định anh phải điều tra rõ ràng.
Nhật Minh gạt tấm chăn ra khỏi người mình, bước xuống giường nhặt lại quần áo mặc vào.
Trần Gia Linh vẫn ngồi ở trên đó trong cái dáng vẻ liễu yếu đào tơ, vừa tủi hờn, vừa uất ức.
– Nếu cô đã xem nó là tai nạn, thì quên nó đi, sau này cũng đừng gặp lại.
Ả ta nghe vậy không cam tâm, nặn ra 1 dòng nước mắt chảy dài xuống:
– Nhật Minh! Em không bắt anh chịu trách nhiệm nhưng anh cũng không cần phũ như vậy. Trong chuyện này, chỉ có em thiệt, anh đâu có mất gì.
– Như cô nói hôm qua tôi say, tôi còn không biết rốt cuộc có phải là cô hay không?
– CHU NHẬT MINH! ANH THẬT QUÁ ĐÁNG.
Khi ấy, anh cài cúc tay áo mà qua nhìn ả, vô tình phát hiện 1 vệt máu đỏ vấy trên tấm ga giường, Nhật Minh bỗng sững lại. Chuyện đêm qua, nếu như anh không tra rõ thì anh sẽ phát điên lên mất.
– Để lại số tài khoản, tôi sẽ chuyển cho cô 1 khoản tiền.
Nói rồi, anh cũng quay người trở ra ngoài, mà Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-phan-nghich/3206727/chuong-20.html