Sáng hôm sau, An Chi tỉnh dậy với 1 chút mệt mỏi, có lẽ 1 phần vì rượu, phần vì đêm qua cô còn ngâm mình trong nước khá lâu.
Chu An Chi bước vào phòng tắm sở soạn 1 chút rồi trở ra ngoài, mà đi thẳng xuống lầu.
Chỉ là được nửa cầu thang, cô bỗng dừng chân lại khi nghe được giọng nói từ bên dưới phòng khách vọng lên.
– Dì Lý, dì là người đã theo nhà họ Chu lâu nhất phải không? Tôi còn nhớ hồi bé tí đã chạy theo chân dì, vòi vĩnh những thứ có thể xem là quá đáng, nhưng dì vẫn làm theo.
– Cậu Minh, khi đó mặc dù cậu còn bé nhưng ai cũng biết sau này cậu là chủ nhân của nhà họ Chu. Lời cậu nói, tôi hay tất cả người làm đều sẽ nghe theo.
– Sau này, dì cũng đối xử với Ái Phương như vậy.
– Tất nhiên rồi, vì cô chủ là em gái của cậu, cũng là chủ nhân của chúng tôi.
Nhật Minh ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa kiểu dáng hoàng gia, chân dài vắt chéo, lưng tựa thành ghế, phong thái toát lên cái khí chất của bậc danh gia vọng tộc mà khẽ nhếch khoé miệng lên cười 1 cái, gật đầu rồi nói:
– Vẫn là dì Lý là người hiểu quy củ nhất, thế nên tôi mới để cho dì toàn quyền quán xuyến việc trong nhà. Vì tôi tin rằng, dưới sự dạy dỗ của dì thì tôn ti trật tự của cái nhà này sẽ nghiêm ngặt. Dì biết tôi ghét nhất những kẻ không hiểu phép tắc, lại càng ghét những kẻ có tâm bất chính, đối đãi với chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-phan-nghich/3206716/chuong-9.html