Thời điểm ấy, trong 1 khoang xe nhỏ hẹp có thoảng mùi nước hoa hăng hắc, Chu An Chi ngồi đấy thi thoảng phải đưa tay lên che mũi mình vì không ngửi được cái mùi này.
Thấy vậy, Lưu Tôn Thái ngồi bên cạnh khẽ quay sang hỏi:
– Sao thế? Cô không khoẻ?
An Chi nghe vậy vội vàng bỏ tay xuống:
– À, không sao! Tôi hơi nhức mũi thôi.
Nói rồi, cô lại chỉnh nhẹ váy áo trên người mình mà tiếp lời:
– Giám đốc! Đi gặp khách hàng mà ăn mặc như vậy, có phải là hơi khiếm nhã không?
An Chi nhìn xuống thân mình, sau khi tan làm, Lưu Tôn Thái đã đưa cô đến 1 trung tâm thời trang, muốn cô thay 1 chiếc váy body 2 dây khá đắt tiền, mặc dù cô đã từ chối rất khéo nhưng gã ta vẫn dùng quyền để ép cô phải mặc, An Chi cũng chẳng còn cách nào khác.
– Tôi đã nói rồi, mặc như thế này thì khiếm nhã cái gì. Nhiều cô gái còn ăn mặc hở hang nữa đi ra đường, ai dám chê. Lần này là khách hành quan trọng, ăn mặc cũng phải chú trọng 1 chút. Xuề xoà như cái bộ ban nãy của cô, người ta sẽ nghĩ mình không xem trọng họ, hiểu không?
An Chi nghe vậy cũng chỉ có thể gật đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy chiếc váy này lộ ngực quá nhiều khiến cô không được tự nhiên cho lắm.
Khi ấy, chiếc xe dừng lại ở 1 khách sạn 5 sao lộng lẫy, lái xe bước xuống mở cửa cho 2 người họ. Tôn Thái và An Chi bước ra, cô nhìn thẳng lên toà nhà ánh đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-phan-nghich/3206714/chuong-7.html