Tôi giật mình thứ giấc khi nghe có tiếng ai đó gọi mình..Vừa mở mắt đã nhận ra đó là nhân viên xe buýt..Tôi vẫn có chút mơ hồ chưa nhận ra việc gì đang xảy ra...
- Đã tới bến đậu cuối cùng rồi hai em..Các em xuống ở đâu vậy..Sao lại cùng ngủ quên thế này.
Nghe nhân viên xe buýt hỏi thế tôi mới giật mình hiểu ra...Tôi nhìn sang người bên cạnh mình..Cậu ấy vẫn đang dựa vào vài tôi ngủ ngoan ngoãn như một chú mèo con...Tôi cảm thấy có chút không nỡ kêu cậu ấy dậy..Tuy nhiên tôi không thể không làm vậy..Chúng tôi đã lỡ bến và buộc phải dời khỏi xe..
- Tiểu Du à.....
Tôi gọi khẽ vài tiếng..Tiểu Du dần mở mắt...Cậu ấy có chút mờ mịt nhìn tôi..Gương mặt còn mơ màng khiến cho cậu ấy càng trở nên đáng yêu đến gϊếŧ người..Tôi chỉ muốn..thực sự muốn cắn một cái....
- Đã đến nhà tớ rồi sao...
Tiểu Du hỏi tôi...Tôi có chút xấu hổ đáp.
- Chúng ta....Chúng ta dường như đã bị lỡ bến...
Tiểu Du có vẽ không hiểu ý tôi..Tôi cũng ngại nhân viên xe buýt vẫn đang nhìn chăm chú nên không nói gì hơn liền nắm tay Tiểu Du cùng xuống xe...Lúc này Tiểu đã nhận ra sự khác thường nên vội quay sang nói với tôi.
- Dương Khả à...Không phải nhà tớ..
Cậu ấy có chút sợ hãi và khẩn trương..Tôi cảm thấy vừa thẹn lại vừa buồn cười..Tôi cố nén để không cười rồi nói.
- Tớ biết đây không phải nhà cậu..Đây là bến xe buýt..Chúng ta đã ngủ quên nên lỡ bến xuống..Bây giờ phải đi ngược lại.
Tiểu Du đã hiểu ra...Khuôn mặt cũng không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-nho/236590/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.