Hạ An Bình mệt mỏi gục xuống giường ngủ, tay của cô đặt lên tay của anh.
Đến đêm anh tỉnh lại, cảm thấy tay mình có gì đè lên nặng nặng. Anh không vội cử động chỉ khẽ nhìn xuống. Là An Bình, anh không biết như thế nào mà lại khóc. Anh không biết sao khi vừa nhìn thấy cô ở đây đã không kiềm được nước mắt.
Anh nằm im không dám cử động vì sợ làm cô thức giấc.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào làm cô thức giấc, nhìn lên thấy anh đã tỉnh khiến Hạ An Bình mừng rỡ :
-" Anh tỉnh rồi, để em gọi bác sĩ ".
Cô nhanh chóng tiến lại phía chuông ở đầu giường, không hiểu sao nhìn hành động này của cô lại khiến anh bật cười.
Bác sĩ vào kiểm tra cho anh, cô đi ra ngoài gọi điện thông báo cho Vương phu nhân.
...
Cô mua cháo cho anh, do một chút vấn đề của vết thương anh chưa thể ngồi dậy, nên cô đút cháo cho anh ăn.
Nhất Chính nhân cơ hội này, có thể nói rõ tình cảm của mình với cô. Chỉ hy vọng An Bình sẽ chịu ngồi nghe anh nói.
-" An Bình à ! Anh..."
Nhất Chính muốn nói nhưng vẫn phải khựng lại để lấy can đảm.
-" Anh, có chuyện gì à ? Thấy khó chịu sao ?" An Bình nghe anh đang nói thì bị khựng lại nên cô nghĩ rằng anh đang thấy khó chịu.
-" An Bình, anh xin lỗi ".
Cô chỉ im lặng nhìn anh, Hạ An Bình thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-nay-nho-em/2801026/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.