Anh nhanh chóng cởi đi lớp áo mỏng manh trên người cô. 
-" Anh " 
An Bình nhẹ giọng gọi, Nhất Chính ngẩng đầu lên nhìn cô. 
-" Hửm ? Sao em ? " 
An Bình suy nghĩ một lúc lại rưng nước mắt khiến anh bật dậy ôm lấy cô dỗ dành. 
-" An Bình, không sao. Anh xin lỗi ". 
Nhất Chính chợt nhớ ra có duy nhất một lần cô bị Trần Phương Uyên bỏ xuân dược khiến cô mất ý thức, duy chỉ có lần đó là cô không nhớ chuyện cũ. 
Anh gục đầu lên vai cô, nói chuyện với cô bằng một giọng mang đầy tội lỗi : 
-" An Bình, anh xin lỗi. Em đừng nhớ chuyện cũ nữa có được không ? " 
An Bình ngẩn người, cô đâu có nói với anh là cô nhớ chuyện đó cơ chứ. Chuyện đó từ lúc cô sanh bánh bao cô không còn để tâm tới nữa. 
-" Anh nói gì vậy ?" 
An Bình chồm người ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi anh. 
Cả Nhất Chính cũng giật mình, không lẽ cô bị mất trí nhớ. 
-" An Bình, em không nhớ gì sao ?" 
-" Nhớ hết chứ " 
Anh Bình gật gật đầu nói. 
-" Nhưng em muốn nói với anh chuyện khác. Chưa kịp nói gì thì anh đã dở trò lưu manh với em ". 
Ánh mắt của Hạ An Bình mang bao nhiêu uất ức nhìn anh, khiến anh thêm bối rối. 
-" Rồi rồi, anh xin lỗi. Thế em có chuyện gì muốn nói với anh ?" 
An Bình im lặng nhìn anh, cô nhìn vào áo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-nay-nho-em/2800993/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.