-" Anh làm lúc em không có ở đây "
Tâm trạng Nhất Chính như trùng xuống. Nhàn nhạt trả lời cô.
An Bình trấn an anh, mạnh mẽ bước vào trong, cô mừng rỡ khi thấy con gấu bông của mình được đặt ở góc giường.
-" Em cứ tưởng anh đã vứt nó đi rồi ".
Nhất Chính đi lại giường, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng lên tiếng :
-" Anh không vứt nó, anh hay ôm nó ngủ. Vì anh nhớ em ".
An Bình như chết lặng đi, ngày hôm đó quả thật rất ám ảnh. Ám ảnh cả anh và cô.
An Bình xoay người lại ôm anh, tự nói với bản thân mình ngày hôm đó đã qua lâu rồi.
Đối với Nhất Chính chuyện đó chỉ như vừa xảy ra ngày hôm qua vậy. Anh luôn tự dằn vặt mình.
Hôm nay, Nhất Chính xuống bếp nấu ăn. An Bình ở trên phòng của Bánh bao dọn dẹp một chút.
Nhất Chính đang loay hoay dưới bếp thì An Bình đi xuống.
-" Nhất Chính, để em phụ anh "
Anh và cô dọn thức ăn ra bàn. Cô và anh đang dùng bữa thì nghe chuông cửa reo.
-" Thưa thiếu gia, là Trần tiểu thư tìm Ngài ạ !"
Đã rất lâu rồi Trần Phương Uyên không xuất hiện hôm nay lại đến đây tìm anh. Cô ta muốn gì nữa đây.
Nhất Chính nghiêm giọng trả lời với quản gia :
-" Không cần mở cửa, cứ mặc xác cô ta ".
An Bình xoay qua nhìn anh, ánh mắt của cô có vẻ trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-nay-nho-em/2800982/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.