Sau vài ngày nằm viện thì An Bình cũng được về nhà, Bánh bao thấy mẹ về thì mừng rỡ, bỏ đống đồ chơi đang chơi dở ở dưới sàn nhà chạy lại ôm cô, giọng nũng nịu nói :
-" Bánh bao, nhớ mami quá đi mất ".
Cô phì cười nhẹ nhàng ngồi xuống ôm lấy bánh bao, hôn vào má cậu nhóc rồi nói :
- " Mẹ cũng nhớ Bánh bao lắm !"
Cậu nhóc nghe vậy liền vui vẻ đi lại chơi tiếp đồ chơi của mình rất ngoan ngoãn.
An Bình đứng nhìn Bánh bao một lúc xoay người đi lên phòng với vẻ mặt mệt mỏi.
...
Hôm nay Nhất Chính có cuộc họp quan trọng nên đã lên công ty sớm. Cô nằm một lúc thì nghe có tiếng gõ cửa.
-" Ai vậy ?"
-" An Bình là mẹ đây "
Cô vội đứng dậy đi lại mở cửa cho Vương phu nhân.
Vương phu nhân bưng cho An Bình một tô canh gà bà đã cất công thức sớm để nấu.
An Bình nhìn bà, lễ phép nói :
-" Con cảm ơn mẹ " .
Vương phu nhân cười nói:
-" Con không phải khách sáo như thế, mau ăn đi còn nghỉ ngơi".
Vương phu nhân vuốt nhẹ tóc cô rồi đi ra ngoài.
...
Bà giấu vội giọt nước mắt sợ An Bình thấy, tâm lý của An Bình lúc này rất quan trọng.
Bà xuống nhà phụ ông trông Bánh bao, cậu nhóc rất ngoan ngoãn ngồi chơi không quấy, cũng không phá.
Vương phu nhân rất mong đứa bé sau này sẽ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-nay-nho-em/2800962/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.