Thiên Minh lặng người khi nhìn vào bức tranh vẽ chàng trai trong bộ trang phục màu đen đứng dưới hàng hoa sưa trắng muốt.
Hạ Vy giải thích:
“Ngày hôm đó tôi hiểu được tâm trạng của chàng trai ấy.”
“Khi trời mưa, dù đã đóng cửa kính nhưng tôi vẫn ngoái lại nhìn xem người đó đã chịu lên xe hay chưa.”
“Có lẽ phải rất buồn mới phản ứng như vậy.”
“Tôi không sao thoát khỏi ánh mắt đó nên mới vẽ tranh này.”
Thiên Minh nhẹ nhàng ôm Hạ Vy vào lòng. Anh tranh thủ hít hà hương thơm trên mái tóc của cô. Thật may là ai đó đã nhận ra anh, cho dù kỷ niệm giữa hai người cô không còn nhớ nhưng ít nhất họ vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu.
Hạ Vy cảm thấy trái tim mình đập liên hồi, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Cô không hề vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay của Thiên Minh như lúc mới gặp ở sân bay. Hạ Vy ngước mắt nhìn anh:
“Chỉ là tin tưởng anh từng là bạn trai thôi nha.”
“Đừng có làm gì quá đáng nếu không anh sẽ bay từ ban công xuống đất luôn đó.”
Thiên Minh bật cười, thu lại bàn tay hư hỏng vừa đặt ở vòng ba của Hạ Vy.
“Xin lỗi em.”
Hạ Vy chỉ tay ra ngoài cửa ở ban công:
“Giờ thì anh theo đường cũ để về đi.”
“Đêm nào mẹ cũng mang thuốc cho tôi uống đấy.”
“Anh còn ở đây mẹ vào phòng tôi phải giải thích thế nào?”
Thiên Minh ngồi xuống ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-khong-ngu-yen/3002538/chuong-53.html