Mỹ Dung nhìn theo bóng dáng rời đi của Đình Vũ liền nhếch môi cười. Cô ta đưa tay lau vết máu trên khoé miệng rồi nói:
“Thằng khùng.”
Quả thật từ ngày Mỹ Dung tới quán bar này, chưa có người đàn ông nào từ chối cô ta. Họ gọi Mỹ Dung bằng biệt danh Sát thủ Hoa hồng. Chỉ cần cô muốn, đàn ông đều răm rắp nghe theo.
Thấy Mỹ Dung “gặp nạn”, “đồng nghiệp” ở đó hả hê lắm nhưng vẫn tỏ vẻ ân cần:
“Chị Dung, chị không sao chứ?”
“Anh ta là ai mà hung dữ quá vậy?”
Mỹ Dung không trả lời câu hỏi của những người ở đó. Cô ta đi vào phòng riêng, tút tát lại vẻ ngoài của mình.
“Mẹ nó. Tưởng kiếm được mồi ngon.”
Mỹ Dung hậm hực khi anh chàng kia gọi tên Hạ Vy.
Hạ Vy thì có gì hay mà hết Thiên Minh lại tới Đình Vũ lao vào như vậy?
Ngày Mỹ Dung bỏ trốn cùng bà Lan, cô ta đã thề sẽ quay lại đất Hà thành này, không phải để gây dựng lại sự nghiệp mà để trả thù.
Mỹ Dung hận Hạ Vy. Chỉ vì sự xuất hiện của cô mà Mỹ Dung mất đi tất cả. Nếu Thiên Minh không gặp Hạ Vy, nhất định người anh yêu là cô ta. Nếu như ông Thanh không gặp Hạ Vy, làm sao lại nhận ra cô là con gái ruột.
Mỹ Dung lấy điếu xì gà từ trong túi xách, châm mồi lửa rồi rít một hơi dài. Đột nhiên, một chàng trai cao lớn tiến tới bắt chuyện:
“Thế nào người đẹp. Có muốn cùng anh vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-khong-ngu-yen/3002535/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.