Thiên Minh vừa đi, vừa gọi tên Hạ Vy nhưng không có bất kỳ một lời hồi đáp.
Đột nhiên, anh bị thu hút bởi ánh sáng từ căn nhà gỗ nhỏ. Thiên Minh cố gắng bước tới gần, gõ cửa:
“Is there anybody here?” (Có ai ở đó không?)
Hạ Vy thấy có người tới liền chạy lại kiểm tra chốt cửa. Nơi hoang vắng này hiện tại chỉ có mình cô, nếu như người đàn ông bên ngoài có ý đồ xấu thì cô phải làm sao. Như thể chưa yên tâm, Hạ Vy cầm lấy cây gỗ ở gần đó.
Thiên Minh thấy rõ ràng có ánh lửa, có tiếng người đi lại trong phòng nhưng lại không thấy trả lời. Anh đi quanh một vòng, nheo mắt, nhìn qua khe cửa:
“Con bé ngốc kia. Em không nhận ra giọng của chồng mình sao?”
Hạ Vy bật khóc khi người bên ngoài là Thiên Minh. Có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ anh xuất hiện ở nơi này, đúng vào lúc cô đang hoảng loạn.
Hạ Vy lật đật cậy mở khoá cửa:
“Xin… xin… lỗi.”
Dứt lời, cô ôm chầm lấy anh, khóc nức nở.
Thiên Minh toàn thân lạnh cóng, thiếu chút nữa trở thành một cây kem di động. Anh bỏ ba lô xuống dưới sàn, kéo Hạ Vy lại gần bếp lửa.
“Rốt cuộc sợi dây chuyền đó là thứ gì mà em lại liều mình như vậy?”
“Đây là bão tuyết. Bão tuyết đó em có biết không?”
Hạ Vy nhìn anh, hai mắt ngấn lệ.
Cô lấy sợi dây chuyền từ trong túi áo khoác, đưa tới trước mặt Thiên Minh.
Anh ngẩn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-khong-ngu-yen/3002529/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.