Hạ Vy sau một ngày dài dạo chơi trên những con phố xinh đẹp của nước Úc liền bị doạ sợ vì vừa về tới khách sạn đã bắt gặp cái kẻ “một lần là không đủ” kia.
Thiên Minh nhìn cô, ánh mắt hiện lên ý cười:
“Em bỏ đi như vậy có thấy tội lỗi không?”
“Em để mặc anh nằm bơ vơ trên chiếc giường rộng lớn, không có lấy một…”
Hạ Vy nghe tới đây không nhịn được mà đưa tay bịt miệng Thiên Minh. Nhất định đoạn còn lại trong câu mà anh muốn nói chính là “mảnh vải che thân”.
Hạ Vy phải nhanh tay xử lý trước khi đám Vân Anh về tới nơi. Thật may là Hạ Vy có cuộc hẹn với người quen nên quay lại khách sạn sớm hơn các thành viên khác trong đoàn.
Cô đi về phòng để lấy quà tặng người quen thì Thiên Minh lẽo đẽo theo sau. Hạ Vy nói lớn:
“Em không đùa với anh đâu.”
Thiên Minh nhăn nhăn nhở nhở:
“Anh cũng thế. Anh đang nghiêm túc mà.”
Hạ Vy trừng mắt:
“Sao anh cứ đi theo em mãi vậy?”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Anh tới để trả đồ cho em.”
Vừa nói, Thiên Minh vừa lấy áo ngực của Hạ Vy ra khỏi túi áo khoác.
“Anh sợ em thiếu đồ để dùng nên chẳng quản đường xá xa xôi, đuổi theo em tới tận đây. Em không cảm động thì thôi còn mắng anh.”
Hạ Vy bật cười khi thấy Thiên Minh làm vẻ mặt đáng thương chẳng khác nào trẻ con bị người khác bắt nạt. Cô vươn tay xoa đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-khong-ngu-yen/3002516/chuong-65.html