Lan Phương khóc thành tiếng khi trước mặt cô là một Hải Phong hoàn toàn khoẻ mạnh. Anh đã tỉnh lại từ rất lâu vậy mà giấu cô và bố mẹ. Cô không kiểm soát được cảm xúc, đánh liên tiếp vào người Hải Phong.
“Anh có biết em đã lo lắng thế nào không? Anh có hiểu em sợ mất anh, sợ anh vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.”
Hải Phong mỉm cười, để mặc cho Lan Phương trút giận:
“Vậy em có biết thấy người mình yêu thương khóc, bản thân lại phải giờ vờ như không biết nó đau tới thế nào không?”
Nói xong, anh tiếp lời:
“Thiên Trang và Thiên Minh đều là những người có kinh nghiệm xử lý những vụ việc phức tạp, nguy hiểm. Em và Hạ Vy lại khác, nét mặt không bao giờ che giấu được cảm xúc. Anh không muốn em, Hạ Vy và con gặp nguy hiểm nên mới vậy.”
Lan Phương nép trong lòng Hải Phong, liên tục đưa tay lau nước mắt.
“Anh không sao là tốt rồi nhưng em sợ anh một lần nữa tha thứ cho Mỹ Dung, liệu rằng cô ấy có chịu để yên cho Hạ Vy hay không?”
Lan Phương nhẹ nhàng nói:
“Hạ Vy và anh giống nhau ở điểm quá nhân từ. Em chỉ sợ sẽ có ngày anh và Hạ Vy lại phải chịu tổn thương vì Mỹ Dung.”
Hải Phong ôm lấy Lan Phương:
“Mỹ Dung sau khi biết tin anh là người gặp tai nạn đã bị ảnh hưởng tâm lý. Gần đây con bé còn phải vào viện điều trị nữa. Chính Trần Vĩnh nói cho anh biết điều này.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-khong-ngu-yen/3002481/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.