Đình Vũ mở mắt, nhìn thẳng lên trần nhà. Anh không biết bản thân đã nằm trong bệnh viện bao lâu trước khi có thể tỉnh lại như vậy. Đình Vũ cố gắng cử động hai chân nhưng chúng dường như không chịu nghe lời. Anh nhấn nút định gọi y tá thì Linda bước vào phòng.
Trông cô lúc này gầy hơn trước rất nhiều, hai mắt còn có quầng thâm giống như nhiều đêm thức trắng.
Linda mừng rỡ, chạy tới nắm lấy tay Đình Vũ:
“Anh tỉnh rồi.”
Hốc mắt Đình Vũ dần nóng lên, anh run giọng nói:
“Em ổn không?”
Linda oà khóc như một đứa trẻ. Làm sao cô có thể cảm thấy ổn khi Đình Vũ nằm trên giường bệnh đã nhiều ngày. Bác sĩ nói anh nhất định sẽ tỉnh lại nhưng có thể đôi chân không còn như trước. Linda lấy tay lau nước mắt:
“Để em gọi bác sĩ.”
Đình Vũ khẽ mỉm cười. Có lẽ anh cần đối diện với nỗi sợ trong lòng. Dù sao sau tai nạn này, mọi chuyện cũng rất khác. Anh nhận ra cô gái trước mặt này thực sự quan tâm tới anh, muốn ở bên anh. Chỉ có điều nếu anh không thể như trước e rằng cô sẽ phải chịu thiệt thòi.
Đình Vũ nói với Linda:
“Chân của anh hoàn toàn không có cảm giác. Rất có thể anh sẽ vĩnh viễn ngồi trên xe lăn. Anh không muốn em phải chịu khổ.”
Linda nhoẻn miệng cười:
“Anh đang lo cho em đấy à?”
Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì, Linda khẽ nhíu mày. Bác sĩ nói Đình Vũ bị thương ở đầu, ảnh hưởng tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-khong-ngu-yen/3002381/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.