Thiên Minh vừa nhảy xuống nước thì Hạ Vy ngoi lên. Cô bật cười:
“Em đã rất cố gắng rồi mà chỉ biết lặn, bơi vẫn kém.”
Nói rồi cô bám vào Thiên Minh, cùng anh bước lên bờ trong sự ngỡ ngàng của Mỹ Dung.
“Cô… cô ta biết bơi sao?”
Hạ Vy dành cho Mỹ Dung một ánh mắt sắc như dao cau:
“Cô nghĩ tôi sẽ ngu ngốc để bản thân gặp nguy hiểm nữa hay sao? Lần ở bể bơi đó tôi đã đồng ý tha cho cô nhưng vụ tai nạn xe hơi sau đó cũng là nhằm vào tôi đúng không cô Mỹ Dung?”
Mỹ Dung hoàn toàn tỉnh táo, khác hẳn với vẻ điên loạn, ngốc nghếch thường thể hiện ra bên ngoài:
“Nhằm vào cô thì sao nào?”
Hạ Vy lạnh lùng nói:
“Có hai lựa chọn cho cô. Một là sẽ tới toà hai là tiếp tục giả vờ điên.”
Mỹ Dung tức giận, hai mắt ánh lên tia nguy hiểm, lập tức vung tay về phía Hạ Vy nhưng chính Trần Vĩnh đã giữ cô ta lại:
“Hạ Vy đã nhân nhượng rất nhiều lần. Bản thân anh cũng có lúc nghi ngờ em đã khỏi bệnh. Anh thật sự thất vọng khi em vẫn còn suy nghĩ muốn hại Hạ Vy.”
Mỹ Dung nhìn sang Thiên Minh nhưng đáp lại cô ta chỉ là ánh mắt lạnh như băng. Thiên Minh nói với Hạ Vy:
“Chúng ta đi thôi.”
Hạ Vy khẽ gật đầu, nhìn sang Trần Vĩnh và bà Lan:
“Đây là lần cuối cùng con tha cho Mỹ Dung. Nếu còn một lần hại con hoặc những người con yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-khong-ngu-yen/3002355/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.