Nhìn Nhất Thiên cứ lả lướt ra làm Tinh Tuyết càng thấy chán hơn. Cô một mình thì không thể đỡ anh về phòng được. Nhưng anh thì cứ dựa vào cô, mọi sức lực đều chẳng có. Vậy là cô cho anh ngồi ghế để tính cách. Có lẽ vẫn là ngon ngọt dụ dỗ anh tự túc mà đi.
- Nè, anh vừa nãy tự mình đi đó. Bây giờ tự đi về phòng đi. - Tinh Tuyết vỗ vai Nhất Thiên để bảo anh đi về phòng nằm.
Nhưng Nhất Thiên lại lắc đầu ôm lấy cô tiếp.
- Em đuổi anh đi rồi còn đâu. - Nhất Thiên xoa nhẹ bụng Tinh Tuyết mà nói.
- Anh... hôm nay không đuổi nữa. Anh về phòng nằm ngủ được chưa?
- Uh... không thích.
Chẳng hiểu sao nghĩ một hồi lâu Nhất Thiên lại lắc đầu. Tinh Tuyết quay ra chỗ khác hít một hơi sâu để bình tĩnh. Nếu không phải anh đang say thì còn lâu cô mới đưa anh về đây. Đã vậy còn lèm bèm nói nhiều, đau hết cả đầu.
- Nếu anh không về phòng thì tôi không cho anh ở đây nữa đâu.
- Lại đuổi.
- Chậc, vậy không muốn đuổi thì đứng lên đi.
- ...
Nhất Thiên vẫn cứ ì ở đấy mà không chịu dậy.
- Đứng lên đi mà, nào tôi đỡ anh. - Tinh Tuyết đành xuống nước mà năn nỉ Nhất Thiên.
May sao lần này Nhất Thiên còn chịu nghe theo mà đứng dậy. Tinh Tuyết đương nhiên sẽ không đưa anh về phòng của mình rồi. May sao nhà thuê này còn có phòng khác. Tuy nhỏ hơn nhưng ít nhất cũng vừa đủ chỗ để ngủ.
Tinh Tuyết mím môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-dat-nham-cho/945988/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.