Ngôi nhà mới chuyển đến vô cùng sạch sẽ, rộng rãi hơn nữa với tầm nhìn này nhìn ra phía khu trung tâm thật sự rất đẹp. Nếu như đây không phải khu dành cho người dân bình thường thì Tinh Tuyết còn nghĩ giá cả phải cao đến cắt cổ mất.
Dọn dẹp lại đồ mới chuyển đến, Tinh Tuyết nhìn ngắm lại một lượt. An ninh bảo mật tuyệt đối, cơ sở vật chất lại vô cùng tốt. Tinh Tuyết cảm thấy mình như trúng số vậy. Cô vui vẻ mà đi mua đồ về để nấu ăn.
Cũng vì có quen chút địa hình ở Luân Đôn nên Tinh Tuyết không mấy xa lạ về đường cái. Cô đi mua đồ ăn ở khu chợ rồi trở về nhà để chế biến.
Tuy rằng trình độ nấu ăn của cô vẫn chưa phải đạt đến trình độ hoàn hảo nhưng ít nhất cũng có thể ra hình thù và tạm được. Cũng vì trước kia Nhất Thiên bắt cô nấu ăn nên từ đó cô cũng quen dần một chút.
Nấu ăn xong, Tinh Tuyết cũng đi tắm để xuống ăn. Cô thường hay như vậy. Để mùi đồ ăn đỡ bám lên quần áo.
Còn đang lau đầu thì nghe tiếc cạch như tiếng rơi đồ vật gì đó. Tinh Tuyết có chút hoang mang, liệu rằng nhà này có điềm gì đó nên mới cho thuê với giá rẻ như vậy?
Cô đặt khăn lau đầu xuống ghế rồi chạy xuống phòng bếp để xem. Không có một bóng dáng người nào, nhưng đồ ăn thì lại vơi đi phân nửa. Tinh Tuyết bất ngờ mở to mắt còn há hốc mồm.
Thời buổi bây giờ còn có người ăn cắp đồ ăn của nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-dat-nham-cho/945981/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.