Đang bù đầu với đống công việc còn cả chuyện của Tinh Tuyết. Nhất Thiên sắp vỡ tung đầu vì phải nghĩ quá nhiều thứ. Nhưng điều anh ưu tiên trước hết vẫn luôn là Tinh Tuyết. Vì vậy nên dù có bận đến đâu thì Nhất Thiên cũng dành thời gian lớn cho Tinh Tuyết.
Ở nhà dạo này quá nhàm chán, Tinh Tuyết chỉ có thể đi lại xung quanh trong bốn bức tường. Đồ ăn thức uống đều mang hết lên đây. Chỉ cần cô cần gì là sẽ có đó nên không phải xuống dưới nhà. Mà hơn hết vẫn là tại vì mọi người sợ vết thương của cô chưa lành nên chưa dám cho cô đi lại nhiều.
Mà dạo gần đây Tinh Tuyết thấy Davidson và cả Nhất Thiên đều rất hay gặp nhau. Cảm giác hai người còn thân thiết hơn trước nữa. Điều này làm cô hơi bất ngờ.
Buổi tối sau khi ăn xong cô đều ngồi đọc sách. Nhưng vì điện thoại của Nhất Thiên có người gọi đến, mà anh lại ở phòng làm việc nên cô tự mình mang qua cho anh.
Đứng ngoài căn phòng, dù cửa đã đóng nhưng Tinh Tuyết có thể nghe được một chút ít bên trong. Là cuội đối thoại của Nhất Thiên với Davidson.
- Chỉ là "Triệu"? Không thêm gì nữa à? - Davidson lém tiếng hỏi.
- Không còn. Tôi gọi lại bác ấy cũng không nghe.
- Triệu? Cậu nghĩ đến cái gì?
Đương nhiên Tinh Tuyết bên ngoài không nghe được hết câu thoại. Cô chỉ có thể nghe được tiếng lúc nào mà Nhất Thiên hay Davidson nói to một chút xíu còn đâu đều tậm tịt không nghe thấy gì.
Không biết từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-dat-nham-cho/945970/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.