Tiến trình điều tra quả thật dần đi vào bế tắc. Nhất Thiên không thể tìm ra nổi một chút manh mối ở thời điểm hiện tại.
Sức khỏe Tinh Tuyết đã khá hơn trước nhưng cô vẫn chưa hề tỉnh lại sau cơn hôn mê kéo dài hai tuần liền.
...
Ở một khu vườn trải đầy hoa cúc họa mi, Tinh Tuyết hơi nheo mắt đưa tay che bớt nắng. Ánh nắng vào ban mai giúp con người ta tươi tỉnh hơn.
Ở gần đó, cô nhìn thấy một cậu bé đang chơi với đồ chơi của cậu bé. Vốn là định đi đến bắt chuyện với cậu nhưng cô càng đi thì cảm giác cậu bé đó càng ở xa mình hơn.
Cô cứ bước đi không hề suy nghĩ, cảm giác như có gì đó cứ thôi thúc cô đi. Nhưng cô lại không thể chạm tay được vào cậu bé đó. Dần dần khi cô nhận thức lại thì đã ở một vùng biển lớn. Cô chênh vênh trên con thuyền nhỏ còn cậu bé đó thì đang vùng vẫy dưới nước.
Tinh Tuyết không hề suy nghĩ nhiều mà lao xuống dưới biển để cứu cậu bé. Đột nhiên nước biển xanh trong chuyển thành màu máu đỏ thẫm. Cậu bé cũng dần chìm xuống vực sâu. Tinh Tuyết càng lo lắng, cô không biết bơi chỉ có thể vùng vẫy để cứu cậu bé. Nhưng cô không biết bản thân cô cũng đang rơi vào nguy hiểm.
Thật may, trong lúc ngột thở vì nước, Tinh Tuyết vịn vào một thanh gỗ. Cô cố gắng bám làm điểm tựa để có thể ngoi lên mặt nước. Cậu bé thì không thấy đâu nữa, trước mắt cô cũng chỉ có màu đỏ thẫm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-dat-nham-cho/945966/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.