Tình trạng của Tinh Tuyết càng ngày càng xấu đi, máy đo nhịp tim càng ngày càng giảm đánh kể. Toàn thân Tinh Tuyết cũng lạnh dần đi.
Các y bác sĩ cũng liên tục thay túi truyền máu, còn cố gắng dùng đủ mọi cách để giữ lại chút hi vọng nhỏ nhoi.
Cuộc phẫu thuật thật lâu vẫn chưa có kết quả. Nhất Thiên đứng bên ngoài còn lo lắng hơn nữa. Mu bàn tay anh cũng chảy máu nhưng không quá nhiều. Nhìn về phía bức tường mà anh vung tay đấm vào cũng dính máu của anh.
Cùng lúc đó thì Mạc gia cũng đã đi tới. Lúc nghe được tin từ Cao Thằng thì bà Mạc đã ngất đi. Vì thế nên bây giờ họ mới tới.
Thấy Nhất Thiên đang ngồi gục ở dưới sàn thì bà Mạc lo lắng đến hỏi.
- A Thiên... Tiểu Tinh... Tiểu Tinh sao rồi?
Nhất Thiên hờ hững nhìn mấy người, anh lắc đầu nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật vẫn đang hiện đèn đỏ.
- Con của con... Tinh Nhi... Đừng nói với cô ấy là đứa bé không còn. - Giọng nói của Nhất Thiên càng ngày càng nghẹn cứng lại.
Bà Mạc nghe vậy cũng khụy xuống. Ông Mạc đứng bên cũng phải đưa tay ra đỡ lấy vợ mình. Đến bây giờ dù lường trước được tình hình nhưng họ vẫn cực kì sốc. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh làm mọi người ai nấy đều không kịp suy nghĩ. Đầu óc ai nấy đều ngây ngốc ra.
Cao Lãng cũng tự dằn vặt bản thân của mình. Giá như anh hôm nay không rủ Tinh Tuyết đi chơi, giá như anh không ham mê mấy nơi tiêu khiển như vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-dat-nham-cho/945963/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.