Chương trước
Chương sau
Tối hôm đó đợi Nhất Thiên làm việc xong thì Tinh Tuyết mới bảo với anh rằng cô ngày mai sẽ đi chơi cùng anh trai mình để Nhất Thiên còn biết đường lo liệu không lại nghĩ cô trốn đi chơi.
- Nhất Thiên, ngày mai em với anh hai đi chơi, có lẽ sẽ về muộn một chút, anh đừng có lo lắng đấy nhé. - Tinh Tuyết đi đến đứng gần Nhất Thiên để nói.
- Đi chơi? Vậy đợi tôi xin nghỉ, tôi đưa em và anh ấy đi.
- Không... không nhất thiết phải vậy. Anh đừng làm quá mọi chuyện như vậy. Thật sự là sẽ ổn mà.
- Tôi không yên tâm, khi em không ở trong tầm mắt của tôi thì khi đó thời điểm nguy hiểm. Tôi không thể để em đi chơi mà không để mắt tới được.
Tinh Tuyết nghe vậy thì chán nản vô cùng. Cũng đâu đến mức như vậy đâu, cô lớn rồi đâu phải trẻ con, hơn nữa còn có anh trai cô đi cùng. Vậy thì chuyện gì có thể xảy ra được cơ chứ?
Thấy Tinh Tuyết mặt mày ủ rũ như vậy thì Nhất Thiên cũng không biết nói gì. Anh không muốn cô rời khỏi tầm mắt của anh chút nào, anh có rất nhiều kẻ thù, họ chỉ chờ anh lộ sơ hở, lộ điểm yếu chí mạng thì sẽ nắm thóp được anh. Vì thế nên anh mới không yên tâm để Tinh Tuyết rời xa mình một chút nào. Đành nhắc cô đi ngủ trước rồi đến phòng làm việc.
Nhất Thiên nhấc máy gọi cho thuộc hạ của mình. Trước đây Austin Mahone có làm thử nghiệm một chiếc máy theo dõi cơ thể, nó có thể theo dõi được người đó đi đâu, nhịp tim, nhịp huyết áp và còn có cảnh báo trước những nguy hiểm có thể gây ra. Bây giờ anh cần đến nó để Tinh Tuyết tránh mọi nguy hiểm, anh không phải là mong cô sẽ gặp nguy hiểm mà tìm đến thiết bị này, chỉ là thế giới của anh rất hỗn độn, anh không mong mình có thể khỏe mạnh, nhưng ít nhất có thể bảo vệ được hai mẹ con Tinh Tuyết đã là tốt lắm rồi.
...
Sáng hôm sau, Tinh Tuyết ủ rũ không buồn nói chuyện. Đang ngồi đọc sách một chút thì người giúp việc báo anh trai cô đến đón. Tinh Tuyết còn đang định nói với anh rằng mình không thể đi được thì Nhất Thiên liền đi tới chỗ cô. Anh lấy trong chiếc hộp ra một cái thiết bị giống như đồng hồ thông minh nhưng khác là những con số trên mặt đồng hồ thì sắp xếp một cách rất logic, cả những kí tự nhưng chỉ người trong ngành mới có thể hiểu.
Tinh Tuyết ngơ ra nhìn Nhất Thiên thay cho câu hỏi đây là gì của cô.
Nhất Thiên biết cô cũng đang không hiểu gì nên liền xoa đầu giải thích cho cô hiểu.
- Nó giống máy kiểm tra sức khỏe thôi, chỉ cần em có gặp chuyện gì thì tôi có thể đến đó ngay. Nếu gấp gáp quá hãy ấn nút nhỏ này bên góc trái của nó biết chưa?
- Em biết rồi, nhưng mà tại sao lại đưa cho em?
- Thì em đi chơi, tôi không yên tâm chút nào. Coi như nó thay tôi dám sát em đi.
Nghe thấy Nhất Thiên nói vậy là đã tự đồng ý cho cô đi chơi. Tinh Tuyết liền vui vẻ mà cười tươi rói. Cô còn không quên cảm ơn anh, sau đó liền đi lên phòng thay đồ.
...
Ngồi trên xe, Cao Lãng thấy em gái mình chăm chú nhìn cái thiết bị đeo trên tay rồi mỉm cười một mình như tự kỷ làm anh cũng phải lên tiếng hỏi:
- Thích lắm sao?
- Dạ vâng ạ... - Tinh Tuyết không nghĩ ngợi mà trả lời ngay, sau đó biết mình buột miệng nên liền ngẩng đầu lên nhìn anh trai mình mà lắp bắp nói - Cũng... cũng không hẳn là vậy ạ.
- Em cần phải nói vậy với anh sao? Từ nhỏ đến lớn, anh biết rõ em đang nói dối hay không đấy nhé. Đừng có mà qua mặt người anh trai này của em.
- Dạ vâng, anh hai của em đương nhiên là tài giỏi rồi ạ. Nhưng không kiếm được chị dâu sớm thì giỏi mấy cũng chỉ nhận quả trứng gà thôi ạ.
Tinh Tuyết rất hay trêu chọc người anh trai này của mình. Đương nhiên Cao Lãng cũng không thể làm gì được. Trong gia đình này có mỗi Cao Thắng với Tinh Tuyết là tài giỏi vượt trội hơn cả, anh thì suốt ngày chơi bời với mấy con xe thể thao làm bạn. Đương nhiên vì thế cũng chẳng thể nói được gì cô em gái này của mình rồi.
...
Đi đến giải đua xe lớn được tổ chức bởi các cậu ấm... Vẻ mặt Tinh Tuyết thay đổi ngay lập tức. Cô còn tưởng anh sẽ đưa mình đến đâu vui chơi nào ngờ đến xem môn thể thao nguy hiểm này. Đúng thật là chỉ muốn chửi anh một trận cho đã nhưng phận làm em sao có thể.
- Tiểu Tinh, em muốn ăn gì không? Anh đi lấy cho. - Ngồi trên khán đài, Cao Làng quay sang hỏi em gái mình.
- Dạ thôi ạ. - Tinh Tuyết lạnh lùng mà nói.
- Thôi nào, đừng cau có, em bé trong bụng sẽ không vui đâu. Em không thấy ở đây nhộn nhịp với vui thế này sao?
- Dạ rất vui, còn rất...
- Bẻ lái tốt! phải thế chứ. - Cao Lãng đột nhiên đứng dậy hét lớn khi nhìn về màn hình to đang chiếu trận đua.
Mọi người cũng hò reo inh ỏi, Tinh Tuyết chỉ thở dài không biết làm sao. Mong đứa con của cô chỉ nghe thấy những tiếng ồn này thôi, đừng có bắt chước theo như này. Nếu là thật chắc cô sẽ điên đầu lên mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.