Mấy ngày sau khi ở Dương gia thì Tinh Tuyết đã thích nghi dần, cô không còn quá gò bó bản thân như trước nữa. Tự nhiên giống như trước đây rồi thi thoảng cùng người làm trong nhà học nấu ăn. Dù không ai bắt cô làm việc nhưng cô cảm thấy ngồi không sẽ rất buồn chán nên cô phải tự kiếm việc ra cho mình. Người ta chỉ nói là không làm nhiều việc chứ không có nói bà bầu là không thể làm gì.
Hơn hết là Nhất Thiên đối xử với cô rất tốt. Cả những lúc cô mệt mỏi thì anh cũng đều xoa nắn tay chân cho cô. Anh còn hay tham khảo trên mạng những kiến thức về chăm sóc phụ nữ mang thai để cho thể chăm sóc tốt nhất có thể cho cô. Mọi sự ưu ái đều đang dồn hết vào đứa con và bản thân Tinh Tuyết.
Tuy cô có nói với những người thân của cô rằng cô ở đây rất tốt, thậm chí cô còn đang tăng cân nhưng có những người vẫn luôn để ý từng tí một vì họ vẫn lo sợ Tinh Tuyết lại bị người của Dương gia làm hại.
...
Tối hôm đó Nhất Thiên vừa làm việc từ phòng làm việc về, anh thấy Tinh Tuyết vẫn đang ngồi cặm cụi đan len thì đi đến nhấc cô lên đặt ở giường. Tinh Tuyết chưa kịp nói liền bị Nhất Thiên chặn họng trước.
- Bây giờ tối rồi, có gì để ngày mai rồi làm.
- Nhưng chỉ còn vài mũi...
- Nằm ngủ, ngay lập tức. - Nhất Thiên cố tình tỏ ra lạnh lùng để bắt Tinh Tuyết đi ngủ.
Anh thường làm việc đến rất muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-dat-nham-cho/945958/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.