Đưa Tinh Tuyết về nhà rồi thì Nhất Thiên mới yên tâm rời khỏi đó. Anh định về nhà mình nhưng nghĩ gì đó rồi lại quay xe đến biệt thự chính của Dương gia.
Người làm trong nhà thấy anh về cũng bất ngờ không tin nổi. Thiếu gia nhà họ dường như đã mấy tháng rồi không về đây lấy một lần. Xem ra chắc phải có việc gì thì anh mới về đột ngột mà không nói trước như vậy.
Quản gia thấy anh về thì liền chạy vội vào nhà để báo cho Dương lão bà hay tin.
Nhất Thiên dừng xe đi vào trong sảnh lớn. Còn vừa mới vào liền có một vật lao đến phía anh. Thật nhanh Nhất Thiên phát hiện ra liền đưa tay giữ lấy.
Bà lão đi đến phía Nhất Thiên giằng lấy gậy mà mình vừa ném rồi đánh mạnh vào chân anh.
- Cái thằng trời đánh này, sao không đi luôn đi còn về đây làm gì? - Giọng của Dương lão phu nhân có phần tức giận nhưng vẫn không giấu nổi phần vui mừng.
Dương gia có đúng một đứa cháu là Nhất Thiên, nhà có mỗi một đứa nhỏ đương nhiên sẽ dành được tình yêu thương vô bờ bến của người lớn rồi. Ấy vậy mà Nhất Thiên cứ đi biệt tăm không thèm về xem cái nhà này ra sao, chỉ cần anh hứng liền sẽ về, không thích thì có gọi anh cũng không về.
- Bà, có gì ngồi xuống nói chuyện không đươc sao? - Nhất Thiên đi đến vỗ vai bà mình rồi đỡ bà ra sofa ngồi.
- Cháu cứ đi biệt tăm, chắc không nhớ còn có người bà già nua này ở nhà chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-dat-nham-cho/945945/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.