Đón Giao thừa xong thì Nhất Thiên nói phải đi về nhà. Đáng lẽ mọi năm là anh sẽ ngủ lại đây luôn nhưng năm nay anh lại muốn về. Tinh Tuyết thì dù có muốn hay không thì cũng phải theo anh.
Hai người chào ba người lớn rồi trở về xe để rời khỏi Dương gia.
Đi chung xe với Nhất Thiên là lần thứ 4 cả đi cả về. Tinh Tuyết vẫn chưa từng thích nghi nổi không khi trong này. Cô cảm thấy cứ mỗi lần hai người ở riêng với nhau thì liền có chuyện xảy ra. Vì thế nên cô rất ít khi, thậm chí là cả một tháng hầu như cô đều không để cho cô và anh có cơ hội gặp riêng.
Trên xe im lặng đột nhiên có tiếng điện thoại reo. Tinh Tuyết biết là điện thoại của mình nên liền lấy trong túi xách ra để ấn nghe.
- Em nghe ạ.
- ...
- Dạ, chúc anh cũng như vậy nhé. Năm mới sẽ được nhiều may mắn hơn.
- ...
- Anh ngắm sao ở đó à? Em cũng đang đi ở gần chỗ đó. Nhưng mà phải về nhà rồi. Cũng muộn rồi nên anh về sớm đi, tạm biệt nhé.
- ...
Tinh Tuyết vẫn hồn nhiên nói chuyện với Cố Ngụy mà chả để ý đến biểu cảm thay đổi chóng mặt của Nhất Thiên. Anh nhấn ga đi thật nhanh làm lúc đó Tinh Tuyết mới quay sang để ý. Muốn nói anh đi chậm chút nhưng còn chưa nói được thì anh lại phanh xe gấp làm cho Tinh Tuyết suýt bổ nhào về đằng trước.
- Cô có 3 giây để xuống khỏi xe của tôi.
Giọng nói của Nhất Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-dat-nham-cho/945897/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.