Thật nhanh thì Tinh Tuyết cũng đã được về nhà. Người hầu trong nhà còn tận tình chăm sóc. Vậy mà Nhất Thiên thì lại bắt cô phải làm việc nhà. Đúng thật là không biết anh nghĩ gì trong đầu.
Nhưng cũng còn may là Dương lão bà đã bảo Tinh Tuyết đến ở với bà đến khi khỏi thì mới thôi. Tinh Tuyết thậm chí vui ra mặt. Cô muốn rời khỏi cái nhà này lắm rồi, chỉ là không có lí do chính đáng nên không thể đi được. Nhưng bây giờ có rồi, cô nhất định phải tận dụng quãng thời gian đó.
Tinh Tuyết phấn khởi thay đồ, cô còn chọn bộ đẹp nhất giống như là để đi du lịch dài hạn vậy. Không phải trang điểm nhưng cũng đã có sức hút riêng của nó. Hơn thế nữa, dù nhìn cánh tay đang bó bột thì vẫn cảm thấy rất đẹp. Không có chỗ nào để chê.
Đến ngay cả người làm trong nhà cũng khen cô không ngớt nhưng hôm nay thì Tinh Tuyết cũng rất vui còn cười với họ. Cô chào mọi người rồi lại xách túi đi ra ngoài đợi xe đến đón. Nhưng thật lạ là chỉ có xe của Nhất Thiên.
Rõ ràng anh chính là ép cô phải đi cùng anh. Tinh Tuyết dù không muốn cũng phải ngồi lên và đi cùng anh.
Nhưng cô thấy lạ là không phải con đường đến Dương gia. Có chút lo lắng nên quay sang để hỏi Nhất Thiên nhưng nhìn ánh mắt như con dao sắc nhọn làm cô sợ không dám mở miệng ra để nói.
Dừng xe lại thì Tinh Tuyết đang đứng trước một hộp đêm. Cô sợ hãi còn luống cuống. Cô cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-dat-nham-cho/945893/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.