Đêm muộn, tiệc tàn, buổi đấu giá kết thúc, trước lúc chào tạm biệt Park Jun Ho, Bảo Nhi tỏ rõ thành ý của mình. Qua buổi tối hôm nay, dựa vào thái độ và cách ứng xử của anh ta, nó cho rằng Park Jun Ho là một trong số ít những người nó có thể kết giao, làm bạn, đáng tiếc, cơ hội nó gặp lại anh ta sau này chắc không có nhiều.
Park Jun Ho cười sảng khoái, ""Không có gì, đây chỉ là chuyện nhỏ, được giúp mẹ cô và cô là vinh hạnh của tôi. Nhưng..."" Anh ta ngập ngừng khiến Bảo Nhi tưởng có chuyện gì quan trọng, ""Không được cảm ơn xuông đâu nhé, tôi không đòi gì nhiều đâu, chỉ là khi cô về Hàn Quốc nhớ mời tôi một bữa cơm thôi.""
Nó ngay lập tức gật đầu, ""Được.""
Lúc sắp đi, Park Jun Ho còn quay lại nói một câu, ""Người đẹp, tôi chờ điện thoại của cô.""
Bảo Nhi bật cười, sau đó đi về hướng ngược lại. Nó vừa đi vừa trầm mặc, trong đầu chậm rãi tua lại tất cả những gì vừa xảy ra cách đây không lâu, đến bây giờ nó nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu thái độ của Bảo Nam dành cho em gái mình. Biết rằng trong những gia tộc quyền quý, giàu sang, chuyện anh, em ruột đố kỵ, bài xích nhau không quá hiếm gặp, nhưng để vừa với đánh giá của thiên hạ, chẳng ai thể hiện sự chán ghét đó ra bên ngoài. Huống chi là Bảo Nam, theo đánh giá của Bảo Nhi, giống như bao thiếu gia kiêu ngạo, anh ta là người rất trọng danh dự, ghét nghe những lời đàm tiếu của người khác, nhất là về vấn đề riêng tư như chuyện gia đình. Vậy mà buổi đấu giá vừa rồi, anh ta lại thể hiện rõ thái độ với Trần An Khuê, sợ rằng sau ngày hôm nay, quan hệ của Bảo Nam và Trần An Khuê sẽ là chủ đề của nhiều cuộc bàn tán trong giới thượng lưu...
Hơn nữa, việc Bảo Nam ""cố ý"" nhường lại ""hoa hồng Ruby"" cũng làm Bảo Nhi vô cùng nghi hoặc. Ban đầu chẳng phải anh ta vô cùng quyết liệt, nó tưởng cuối cùng mình chẳng thể nào mua được sợi dây chuyền đó, nhưng ai mà ngờ mọi chuyện lại dễ dàng hơn nó tưởng.
Trần Gia Bảo Nam, anh ta đúng là tên kỳ quặc!
Có lẽ do mải suy tư nên không chú ý đường đi, cũng có thể do người phía trước cố tình không để ý, mà Bảo Nhi suýt chút nữa va vào anh ta. May mà kịp thời định thần lại để tránh, lúc ngẩng đầu lên, nhìn rõ người trước mặt là ai, nó mới nhăn mặt, không phải chứ, chẳng lẽ câu ""nếu bạn vô cớ nghĩ đến một người, thì ngay lập tức bạn sẽ gặp người đó"" là đúng?
Không thể lướt qua như người không quen, dù gì anh ta vừa nãy cũng có ""ý tốt"", vậy là lúc đi ngang qua Bảo Nam, Bảo Nhi nói một câu khách sáo, ""Cảm ơn.""
Cứ tưởng rằng với cái tính lạ lùng của Bảo Nam, anh ta sẽ hoàn toàn ngó lơ mình, nhưng Bảo Nhi đã lầm. Bởi đột nhiên cổ tay truyền tới một trận đau buốt, nó không nghĩ ngợi nhiều, tay còn lại lập tức tung ra sát chiêu, đòn này nó ra tay khá mạnh, nhằm đúng vào phần gáy của Bảo Nam, nếu trúng phải, e rằng anh ta sẽ lành ít dữ nhiều.
Đáy mắt Bảo Nam xẹt qua tia băng lãnh, một chút võ cỏn con này của cô ta, lại có hy vọng đánh chết được anh? Nhanh chóng chế ngự cánh tay còn lại của Bảo Nhi, Bảo Nam kéo nó ra phía trước, chưa để nó kịp ra chiêu thứ hai, anh đã ghé sát vào tai nó, nói nhỏ, ""Tôi cảnh cáo, lần sau đừng có dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi. Loại người như cô, không xứng!""
Nét mặt Bảo Nhi sầm lại, ánh mắt đó là ánh mắt gì, loại người như tôi thì sao? Bảo Nam đã đi xa nhưng nó vẫn đứng im tại chỗ. Nhìn cổ tay bên phải vì bị bóp mạnh mà trở nên sưng tấy, nó cười lạnh, một chiêu lúc nãy đã chứng tỏ, về thân thủ nó kém xa Bảo Nam, nếu đánh trực diện với anh ta, khả năng nó dành lợi thế là chưa đến bốn mươi phần trăm. Nhưng như vậy thì sao, sau này tôi sẽ đích thân găm một phát đạn vào tim các người (ý nói cả bọn Thiên Vũ).
Mục đích của chuyến đi Anh lần này là buổi đấu giá thời trang, vì vậy ngay khi buổi đấu giá kết thúc, sáng ngày hôm sau ở khách sạn, Bảo Nhi đã dậy sớm để chuẩn bị hành lý ra về, nói là hành lý nhưng thực chất lại chẳng có gì ngoài một cái máy tính xách tay và máy điện thoại, quần áo mà mẹ chuẩn bị sẵn, nó không phải thu xếp vì chắc chắn sẽ có người đưa về. Vừa hay đêm muộn tối qua quản gia Lâm báo tin ba đã về Hàn Quốc, việc này cũng nằm trong tính toán của nó, tập đoàn trong nước bộn bề công việc như vậy, hẳn ba không thể nán lại Việt Nam quá lâu.
Ăn sáng xong, Lee Hanna nhìn Bảo Nhi, ánh mắt bà vô cùng phức tạp nhưng nó lại chẳng để ý. Lee Hanna không đả động gì đến việc con gái tối qua dùng một số tiền không nhỏ để mua một sợi dây chuyền mà chỉ nói, ""Đi thôi.""
Bảo Nhi ""vâng"" một tiếng, xách chiếc túi để ngay dưới chân bàn.
Buổi sáng ở bất kỳ quốc gia nào, vào giờ cao điểm, xe cộ lúc nào cũng đông đúc, nhất là với một quốc gia phát triển như Anh quốc, thì đây là giờ mà từ các cơ quan chính phủ đến các tập đoàn lớn, nhỏ đều bắt đầu công việc, vì thế mà số nhân viên đi lại nhiều không đếm xuể, tạo nên tình trạng kẹt xe như bây giờ.
May mà lần ách tắc này không diễn ra quá lâu, chỉ chưa đến mười lăm phút sau, xe chở Bảo Nhi và Lee Hanna đã thuận tiện lưu thông trên các tuyến phố, chẳng mấy chốc, khu ngoại ô của London đã xuất hiện trong tầm mắt. Nhưng, đây không phải là đường đến sân bay.
Nhận ra sự nghi hoặc của Bảo Nhi, bấy giờ Lee Hanna mới lên tiếng, ngày hôm nay, đây là câu thứ hai mà bà nói với nó, nó lại không hề ý thức được sự kiệm lời bất thường này, ""Chưa về vội, con cùng mẹ đi thăm một người bạn.""
""Vâng."" Vậy mà mẹ không nói sớm, làm nó mất công đem cái túi này đi.
Có câu nói ""người giàu sẽ chơi với người giàu, kẻ có quyền sẽ chơi với người có tiền"", bạn của mẹ Bảo Nhi không đoán được là ai. Nhưng nhìn qua cửa kính ô tô, nó biết người bạn này là một nhân vật quan trọng, vừa có quyền, vừa có tiền lại vừa có thế.
Suốt dọc đường đi, Bảo Nhi không thể không tán thưởng khung cảnh bên ngoài. Đây là khu dành cho người giàu, nhưng ngoài tòa thành ở phía xa thì không thấy có bất kỳ một căn biệt thự nào khác, có vẻ như chủ nhân của tòa thành đó đã ""mua"" trọn vùng ngoại ô này, lấy đây làm nhà hoặc là nơi nghỉ ngơi. Hai bên đường trồng nhiều cây xanh, thấp thoáng còn thấy nhiều loại hoa quý được chăm sóc rất cầu kỳ, nở rộ quanh năm, toát lên sự tinh tế nhưng không kém phần dịu dàng, tựa như chốn thanh bình, tách biệt với chốn đô thị náo nhiệt, phồn hoa.
Chiếc xe chạy theo đường thẳng, cuối cùng dừng lại trước cánh cổng to lớn, được mạ vàng và trạm khắc hoa văn tinh xảo. Bảo Nhi và Lee Hanna ngồi yên trên xe, ngắm tòa thành mái vòm mang phong cách kiến trúc của thế kỷ 19. Nó hơi ngơ ngẩn, nhưng không phải vì vẻ xa hoa của tòa thành mà là vì một lý do khác, một lý do vừa chạy xẹt qua đầu mà chính nó cũng không nắm bắt nổi.
Tài xế xuống ô tô, nói gì đó với hai người gác cửa, chỉ thấy họ gật đầu, tài xế quay trở lại xe rồi rất nhanh chóng, cánh cổng từ từ rộng mở. Chiếc xe cao cấp tiến thẳng vào khuôn viên của kiến trúc to lớn, trong lòng Bảo Nhi càng ngày càng dâng lên một cảm giác khó tả.
Bên trong tòa thành là sự cao sang, nhưng không mất đi vẻ cổ kính của thiết kế hoàng gia Châu Âu, đẹp đến mức hoàn mỹ. Đỉnh mái trắng sữa, từng ngói đan xen, lầu cao lầu thấp, cột trụ vững chắc kết hợp hài hòa, tinh tế.
Theo bản năng, nó hạ cửa kính ô tô, một hương thơm dịu nhẹ theo làn gió lùa vào trong khoang xe. Ngoài hồ nước nhân tạo là điểm nhấn bọc lấy tòa thành thì hương hoa tự nhiên cũng khiến cho mọi thứ trở nên thật mông lung, mộng ảo, thể hiện chủ nhân thiết kế nơi đây không chỉ có yêu cầu khắt khe về tạo hình của tòa thành mà còn hết sức cầu kỳ về cả không gian sống, đòi hỏi sự hòa hợp với thiên nhiên.
Một hàng người hầu trang phục trắng đen xếp hàng ngay ngắn, Bảo Nhi cùng mẹ bước xuống xe, người làm ở đây cũng quy củ hệt như ở Nguyễn gia.
Quản gia đứng trước ngưỡng cửa, nhìn hai vị khách quý, mỉm cười, giọng ôn hòa nhưng thái độ không hề xu nịnh, ""Mời hai vị theo tôi, phu nhân của chúng tôi đang chờ.""
Lee Hanna gật đầu, cùng Bảo Nhi đi vào bên trong.
Tim Bảo Nhi đang đập mạnh, giơ tay di nhẹ bên ngực, nó không hiểu cảm giác của chính mình lúc này. Kiến trúc trong tòa thành ngày càng đẹp hơn, nhưng cũng vì lý do đó mà nó chẳng buồn để ý.
""Hanna, lâu lắm rồi không gặp cậu."" Một câu bằng tiếng Hàn chuẩn ngữ pháp vang lên khi Bảo Nhi theo quản gia và mẹ vào trong phòng tiếp khách. Có một người phụ nữ đang ngồi đối diện với họ ở ghế sopha đặt ở giữa phòng, nhưng bà lại đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Vị quản gia dẫn khách vào ngay sau đó cũng xin phép lui ra ngoài.
""Ồ, tiếng Hàn của cậu tốt phết rồi đấy nhỉ."" Lee Hanna đáp lại bằng tiếng Anh.
Vẫn giọng nói êm tai đó vọng lại, nhưng lần này vị phu nhân đó lại nói tiếng Anh giống Lee Hanna, ""Cậu thông cảm, mình vừa lên mạng, học tạm được câu này."" Nói rồi bà tắt máy, đứng lên, ""Nghe nói cậu dẫn con gái đến đây, cho mình xem mặt con bé nào.""
Vừa nhìn thấy Bảo Nhi, vị phu nhân đó đã sững người, ""Đây là...""
""Con gái của mình, Nguyễn Ngọc Bảo Nhi. Bảo Nhi, đây là bạn của mẹ.""
Nó bất động, người này quen mắt lắm, nhưng nhất thời nó không nhớ ra là ai, ""Cháu chào bác ạ.""
""Yên Đan, cậu sao vậy?"" Lee Hanna lo lắng hỏi khi thấy tay bạn mình run lên bần bật.
""Không sao, hai người ngồi đi, người làm sẽ mang nước lên ngay."" Trần Yên Đan nhanh chóng trấn tĩnh, bà nhìn chằm chằm vào Bảo Nhi cho đến lúc nó ngồi xuống làm nó thấy hơi chột dạ. Bảo Nhi nghĩ chắc Trần Yên Đan cũng có cảm giác giống nó, không, là trí nhớ của bà tốt hơn nó nhiều, ""Cháu còn nhớ bác không?""
""Bác là...""
""Trong show diễn thời trang của tập đoàn mẹ cháu, chúng ta đã từng gặp nhau.""
Nghe vậy, Bảo Nhi chậm rãi nhớ lại, cuối cùng, nỗi băn khoăn trong lòng đã được giải tỏa, thì ra là vị phu nhân lần trước, không ngờ bà lại là bạn của mẹ. Sự quen thuộc khó hiểu lúc nãy đã có lời đáp, nghĩ vậy, nó thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, giọng điệu khi nói chuyện cũng trở nên thoải mái hơn, ""Vâng, cháu nhớ rồi ạ.""
Lee Hanna ngạc nhiên hỏi, ""Hai người quen nhau sao?""
""Ừ, trước đây có dịp gặp được con gái cậu, con bé xinh quá, hai vợ chồng cậu cũng dấu kín quá rồi đấy."" Trần Yên Đan mỉm cười, đúng lúc này có một hầu gái bưng hai ly nước đi vào. Trần Yên Đan đợi cho cô ta đặt cốc nước xuống trước mặt hai mẹ con Bảo Nhi, đợi cho cô ta lui xuống rồi mới hỏi tiếp, ""Con bé bao nhiêu tuổi rồi?""
""Còn hơn một tháng nữa là nó tròn 17 tuổi.""
""16 tuổi? Nếu con gái mình còn sống, hai đứa nó rất có thể sẽ là bạn của nhau.""
""Yên Đan, chuyện đó đã qua lâu rồi, trời không phụ lòng, cậu lại có một đứa con trai ưu tú như vậy.""
Khi nghe hai người nói chuyện, trong lòng Bảo Nhi có chút chua xót, đặt ly nước xuống, vừa ngẩng lên, nó đã bắt gặp cái nhìn vô cùng trìu mến của Trần Yên Đan. Bà giống như trong tưởng tượng của nó, khuôn mặt xinh đẹp, quý phái, cả người toát lên vẻ cao quý của một vị phu nhân quý tộc. Một người như thế đáng lẽ ra ánh mắt phải đong đầy ý cười, nhưng nó chỉ nhìn thấy sự phiền não, thăng trầm trong con ngươi của bà. Nó hiểu, không phải ai cũng chịu nổi cảnh ""người đầu bạc tiễn người đầu xanh"", có lẽ, bà đang tìm bóng hình của đứa con gái đã mất trên người nó. Nó tự nhận mình là người vô cùng ích kỷ, nhưng với một người mẹ yêu thương con gái như vậy, bất luận bà muốn tìm kiếm điều gì trên người nó, nó cũng không trách, ngược lại còn vô cùng cam tâm tình nguyện.
Cái gì cũng có cái giá của nó, đời người không ai là quá hoàn hảo, ông trời nếu cho bạn tiền, tài, sắc đẹp thì sẽ lấy đi thứ gì đó của bạn. Nhưng thế này thì thật tàn nhẫn quá, bởi trên đời không có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mẹ mất con, không được nhìn nó lớn lên từng ngày.
Bảo Nhi muốn nói gì đó để an ủi Trần Yên Đan, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, liệu nếu nó mở miệng, có thật sẽ khiến Trần Yên Đan mỉm cười?
Chợt một giọng nữ trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên, ""Cháu chào bác ạ."" Chủ nhân của giọng nói đó từ ngoài bước vào, vừa nhìn thấy Lee Hanna đã lễ phép chào hỏi. Đợi cho Lee Hanna gật đầu, cô ta mới quay sang Trần Yên Đan, ""Mẹ, con nghe nói nhà mình có khách.""
""Hanna, đây là An Khuê, cậu còn nhớ không?"" Trần Yên Đan dời mắt khỏi Bảo Nhi, bỏ qua cái cười lạnh lùng bên khóe môi nó. Thì ra đi tới đi lui một hồi vẫn lại đến nhà người quen, Bảo Nam à, hai hôm nay tôi có duyên với nhà anh lắm. Sự đồng cảm bỗng chốc biến mất, tốt nhất nó không nên có bất cứ sự rung cảm nào đối với những người này, bởi nó và bọn họ sau này chắc chắn chẳng thể làm bạn!
""Sao lại không nhớ, đừng quên mình là người thiết kế bộ váy đầu tiên tặng nó trong ngày sinh nhật 7 tuổi đấy nhé.""
""A, bác Hanna!"" Trần An Khuê khẽ reo, sau đó cô ta ngồi xuống bên cạnh Lee Hanna, thân thiết khoác tay bà.
Lee Hanna thấy vậy, cũng hỏi han Trần An Khuê vài câu, rồi sau đó giới thiệu Bảo Nhi với cô ta, ""Đây là Bảo Nhi con gái bác, con bé kém cháu một tuổi.""
""Chào em."" Trần An Khuê quay sang Bảo Nhi, mỉm cười, đồng thời nhanh chóng đánh giá cô gái ở trước mặt.
""Chào chị."" Nó khách sáo đáp lời.
Trong con mắt của Trần An Khuê, Bảo Nhi là người có vẻ ngoài vô cùng ưu tú. Vẻ lãnh đạm, cao quý của một tiểu thư con nhà giàu thể hiện rõ ràng qua giọng nói, rất giống với diện mạo của cô ta. Khuôn mặt trái xoan điển hình của con gái Châu Á, đôi mắt nâu to, tròn, ánh lên sự ngạo mạn, xa cách, nụ cười nhạt tựa như không để tâm tới bất cứ thứ gì luôn thường trực trên môi. Bộ quần áo khoác trên người cô ta tuy trông tùy ý, đơn giản nhưng không món nào là không phải của thương hiệu nổi tiếng, tựa như cố, cũng như vô tình tôn lên loại khí chất thanh tao mà ít người có được.
Đây là một trong số ít những người mà Trần An Khuê thật lòng tán thưởng, cùng đẳng cấp để cô có thể kết bạn. Nhưng Trần An Khuê vừa mới nhớ ra, đây là cô gái đi cùng Park Jun Ho tối qua, chắc chắn ""hoa hồng Ruby"" đang nằm trong tay cô ta. Điều này khiến Trần An Khuê nổi giận, cô gái trước mặt bỗng chốc cũng trở nên chướng mắt lạ thường.
Trong lúc Trần An Khuê trưng ra bộ mặt giả dối với Bảo Nhi, cô ta không biết nó thực chất cũng chẳng để cô ta vào mắt.
Trần An Khuê sẽ kín đáo quan sát tiếp Bảo Nhi rất lâu nếu như Trần Yên Đan không lên tiếng nhắc nhở, ""An Khuê, con đưa Bảo Nhi lên phòng chơi đi. Mẹ với bác Hanna có chút việc cần bàn.""
Trần An Khuê ""vâng"" một tiếng rồi quay sang Bảo Nhi, ""Đi theo chị.""
Nó lạnh lùng nhìn Trần An Khuê, nhưng vẫn theo sau cô ta.
Vừa ra khỏi phòng tiếp khách, hai người đã thấy vị quản gia mà Bảo Nhi gặp lúc nãy, có lẽ ông ta luôn đứng ở bên ngoài. Trần An Khuê thuận miệng hỏi, ""Anh cháu đâu rồi ạ?""
Quản gia trả lời, ngữ điệu nói với Trần An Khuê cũng chẳng khác gì nói với Bảo Nhi và Lee Hanna ban nãy, có thể thấy ông ta là người không ưa nịnh nọt để lấy lòng những vị chủ nhân trong nhà, ""Thiếu gia không có ở nhà thưa tiểu thư.""
""Bao giờ anh cháu về?"" Trần An Khuê vừa dứt lời thì một chiếc bugatti veyron màu đen đã phóng thẳng từ cổng vào khuôn viên. Trần An Khuê và quản gia đúng lúc nhìn qua lớp kính trong suốt gần đó thì nhìn thấy điều này. Dễ có thể đoán người ngồi trong xe là Bảo Nam, vì đây là loại xe yêu thích của anh ta.
""Tiểu thư, thiếu gia về rồi.""
""Vâng, vậy cháu lên phòng trước nhé."" Sau đó, Trần An Khuê rất tự nhiên cầm tay Bảo Nhi, kéo nó theo sau. Bảo Nhi nhíu mày, giật tay mình ra khỏi tay Trần An Khuê mà không biết có một kế hoạch ""bẩn thỉu"" đã nảy ra trong đầu cô ta. Mà kế hoạch này, không ngờ lại là bước đệm khiến cuộc đời nó rẽ sang trang mới...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]