Đêm muộn, tiệc tàn, buổi đấu giá kết thúc, trước lúc chào tạm biệt Park Jun Ho, Bảo Nhi tỏ rõ thành ý của mình. Qua buổi tối hôm nay, dựa vào thái độ và cách ứng xử của anh ta, nó cho rằng Park Jun Ho là một trong số ít những người nó có thể kết giao, làm bạn, đáng tiếc, cơ hội nó gặp lại anh ta sau này chắc không có nhiều.
Park Jun Ho cười sảng khoái, ""Không có gì, đây chỉ là chuyện nhỏ, được giúp mẹ cô và cô là vinh hạnh của tôi. Nhưng..."" Anh ta ngập ngừng khiến Bảo Nhi tưởng có chuyện gì quan trọng, ""Không được cảm ơn xuông đâu nhé, tôi không đòi gì nhiều đâu, chỉ là khi cô về Hàn Quốc nhớ mời tôi một bữa cơm thôi.""
Nó ngay lập tức gật đầu, ""Được.""
Lúc sắp đi, Park Jun Ho còn quay lại nói một câu, ""Người đẹp, tôi chờ điện thoại của cô.""
Bảo Nhi bật cười, sau đó đi về hướng ngược lại. Nó vừa đi vừa trầm mặc, trong đầu chậm rãi tua lại tất cả những gì vừa xảy ra cách đây không lâu, đến bây giờ nó nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu thái độ của Bảo Nam dành cho em gái mình. Biết rằng trong những gia tộc quyền quý, giàu sang, chuyện anh, em ruột đố kỵ, bài xích nhau không quá hiếm gặp, nhưng để vừa với đánh giá của thiên hạ, chẳng ai thể hiện sự chán ghét đó ra bên ngoài. Huống chi là Bảo Nam, theo đánh giá của Bảo Nhi, giống như bao thiếu gia kiêu ngạo, anh ta là người rất trọng danh dự, ghét nghe những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-toi-la-thien-than-hay-ac-quy/2315858/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.