Thuận thủy hành chu – 顺水行舟: câu trong Hồng Lâu Mộng, thuận nước đẩy thuyền, ý là cứ theo hoàn cảnh tình thế mà nói năng hành động; mượn tài lực của người khác để đạt mục đích của mình mới là khôn ngoan.
***
Bước vào mùa thu, tiết trời ngày đêm chênh lệch rõ ràng, lúc trước thì chẳng sao, tai nạn qua rồi thân thể mới cảm nhận được rõ ràng.
Giữa trưa, Bảo Nhi vẫn đang cuộn mình trong chiếc chăn bông dày cộp, do vậy dù điều hòa để nhiệt độ thấp, cô vẫn bị cảm giác nóng nực, bức bách làm cho tỉnh dậy. Bởi vì gần sáng mới ngủ, thế nên lúc nhìn lên đồng hồ Bảo Nhi cũng cho đó là lẽ thường. Thực tế do còn mơ màng, cô không suy xét đến sự thiếu cảnh giác của mình trong thời gian gần đây. Trước kia cả đêm không ngủ, đến lúc chợp mắt cô chưa khi nào có thể đánh một giấc quên trời quên đất như bây giờ... Bảo Nhi không muốn thừa nhận nhưng cũng chẳng thể chối bỏ, chí ít ở cạnh Bảo Nam khá an toàn, không còn nơm nớp lo sợ kẻ thù của ba tìm đến tận cửa như mùa thu năm đó, cũng chẳng phải thận trọng dè chứng đám con cháu như hổ rình mồi Nguyễn gia... Bảo Nhi đứng ở trước gương, cẩn thận nhìn kĩ vết bầm rõ ràng ở trên cổ nhưng đã được thoa thuốc cẩn thận, u ám lùi dần nơi đáy mắt, Bảo Nam - người này có lẽ sẽ không hại cô, nhỉ?
Ý nghĩ đó vừa lướt qua, Bảo Nhi liền bật cười tự giễu, con người đau khổ vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-toi-la-thien-than-hay-ac-quy/2315767/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.