Tôi thừa nhận, tôi không có khả năng khống chế tình cảm. Tôi đã khóc.Khi nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Nghiêm Túc, tôi liền chạy ngay rakhỏi công ty Y.
Nghiêm Túc không hề nhắn tin cho tôi. Buổi tối, tôi lật qua lật lại không ngủ được, liền gửi đi một cái tin cho anh:
Nghiêm Túc, xin lỗi. Không được sự cho phép mà đã đến tìm anh, mong anh có thể tha thứ cho em.
Mười phút sau, tôi nhận được tin nhắn trả lời của anh :
Chân Tâm, phải là tôi nên nói xin lỗi mới đúng, tôi vẫn luôn lừa em. Tôi nên nói ra sự thật sớm hơn, cũng sẽ không lãng phí thời gian của em.
Tôi nở nụ cười, Nghiêm Túc hiểu rõ tôi, anh biết tôi thích anh, cho nênhiện giờ anh nói anh đang lãng phí thời gian của tôi. Cũng như thế,chính bởi anh không nói tình trạng của anh cho tôi, tôi mới hiểu rõ, anh cũng thích tôi.
Chính bởi vì anh thích tôi, nên mới mãi không cho tôi biết mọi chuyện, anh sợ khi tôi biết, sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.
Chúng tôi vẫn tiếp tục liên lạc qua QQ và tin nhắn, tôi đã biết Nghiêm Túc có thể hiểu được lời nói qua khẩu hình miệng. Thế nhưng thính giác của anh đã mất hoàn toàn, máy trợ thính cũng không có tác dụng, hơn nữa cònkhông nói được. Thế giới của anh, hoàn toàn vắng vẻ không một tiếngđộng.
Đối với sự cố chấp của tôi, Nghiêm Túc rất kinh ngạc, lạicó phần bất đắc dĩ. Hoặc có thể anh cho rằng, tôi đã biết hết mọi chuyện mà vẫn liên lạc với anh, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-nghiem-tuc/209253/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.