" Tiểu thư! Ước muốn của cậu tôi đã thực hiện! Từ giờ cậu có thể ở lại trong căn nhà này. Đây là món quà cuối cùng tôi tặng cậu, tôi không thể ở đây được nữa, chẳng thể chăm sóc cậu. Chắc cậu hỏi vì sao! Có lẽ là vì tôi đã trót động lòng trước cậu! Nếu ở cùng nhau lâu hơn có thể tình cảm ấy sẽ càng lớn hơn, cuối cùng sẽ chẳng thể có kết cục tốt đẹp. Tôi lại chẳng thể bắt cậu có tình cảm với tôi, đó là điều không thể. Nếu được cậu hãy cứ coi đó là tình bạn cũng được, chỉ mong sao với cậu tôi luôn là hồi ức đẹp! Cậu cứ an tâm ở lại đó. Ông bà chủ hơn hai tháng nữa mới trở về. Cảm ơn cậu rất nhiều. Nhờ cậu mà tôi mới tìm được nguồn sáng để thoát khỏi cuộc sống ở đó, cảm ơn vì đã cho tôi biết thế nào là yêu đơn phương. Yêu đơn phương thật đau khổ nhưng có ai dứt ra được?
Mong rằng chúng ta không bao giờ gặp lại!
- Hầy! Cậu ta lại làm cái trò gì vậy? - Mary vứt bức thư lại trên bàn, khẽ cười nhạt.
Cô bất giác đứng dậy, đi vòng quanh nhà như người mất hồn, liên tục nhìn về phía đồng hồ treo phía trên tường.
- Cậu đi hơn một tiếng rồi đấy! Sao mãi vẫn chưa về nhỉ?
Mary hậm hực lầm bầm, khoác tạm chiếc áo rồi đi ra ngoài cửa. Cô sốt ruột ngồi trên thêm cửa chờ đợi, liên tục liếc nhìn về phía con đường đằng trước.
Hai mươi phút... bốn mươi phút... một tiếng... hai tiếng...
Mất kiên nhẫn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-ke-sat-nhan/33967/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.