" Nhưng đó là lỗi của anh ta mà! Đến một câu xin lỗi còn chưa nói. Anh ta còn dám ra lệnh bắt mình phải trở về nữa! May quá, thoát được anh ta! " - Mary chống cằm ngẫm nghĩ.
Từ khi nào cô lại trở nên đáng thương thế này? Phải tự huyễn hoặc để hình ảnh anh trở nên xấu xa, như vậy nỗi nhớ không còn dày vò đến thắt lòng nữa.
Nhưng dường như việc đó không có tác dụng nhiều. Nó chỉ khiến anh càng xuất hiện nhiều trong tâm trí, càng khiến lồng ngực cô như nghẹn lại đến khó chịu.
Thật là! Tại sao ông trời lại tạo ra một thứ khốn khiếp mang tên " nỗi nhớ " vậy nhỉ? Có lẽ ông ta muốn trêu đùa con người sao? Hay ông lại muốn cuộc sống cô rơi vào bế tắc?
" Reng reng " - Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mary.
Cô lười biếng đưa mắt nhìn về phía điện thoại, cũng chẳng có ý định bắt máy.
Mary nằm thẳng lên nhìn trần nhà nghĩ ngợi vu vơ. Chỉ có điều, tiếng chuông điện thoại quá phiền phức. Cô định ngồi dậy bắt máy nhưng tiếng chuông vụt tắt.
" Chẳng một ai có thể kiên nhẫn với mình cả! " - Cô khẽ thở dài.
Chợt nhận ra bản thân đối với mọi người không hề quan trọng. Có cũng được không có cũng chẳng sao. Cảm giác... thật khó chịu.
Bất ngờ tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa. Trong lòng Mary lại nổi hứng tò mò. Ai lại đủ kiên nhẫn với cô vậy? Có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-ke-sat-nhan/2228800/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.